Lam Hân nhìn anh, nói: “Lục Hạo Thành, bắt buộc phải làm vậy sao?”
Gương mặt tuần tú của Lục Hạo Thành thoáng nở nụ cười, anh nói: “Lam Lam, ăn đi eml”
Vừa nói anh vừa đưa kẹo bông gòn đặt gần lên miệng cô.
Lam Hân ngơ ngác liếc nhìn anh, đôi mắt đen láy của anh thì đang nhìn cô đầy mong đợi.
Dưới ánh mắt đầy mong đợi này, Lam Hân lúng túng cúi đầu cắn một miếng kẹo bông gòn.
Kẹo bông gòn tan dần trong miệng, không ngọt lắm, nhưng cô vẫn cảm thấy mùi vị này không ngon như hồi cô còn nhỏ.
Lục Hạo Thành nhìn cô cúi đầu ăn, cặp lông mi dài che khuất mắt cô nhưng cô vẫn còn giữ dáng vẻ hệt như hồi nhỏ.
Lục Hạo Thành cũng cúi đầu ăn phía bên kia.
Hai người cứ như, mỗi người ăn một miếng, không nói thêm gì cả.
Bầu không khí ngập tràn mùi vị ngọt ngào vây quanh hai người họ.
Chẳng cần nói, Lục Hạo Thành lúc này vui như mở cờ, từ khi Lam Hân quay trở về, anh hệt như đang sống trong mật ngọt của hạnh phúc vậy.
Anh thấy hai người sắp ăn đến cùng một chỗ rồi, liền nhướn mắt nhìn Lam Hân ở đối diện đang cúi đầu ăn, thầm cười rồi tiếp tục ăn, kẹo bông gòn vừa mềm vừa dễ tan, anh ăn rất nhanh, ăn dần về phía gần chỗ Lam Hân đang ăn.
Lam Hân cảm nhận được kẹo bông gòn mềm mại trên má, ngước mắt lên nhìn Lục Hạo Thành, thấy anh cũng đang nhìn cô, đôi mắt đen nháy, sâu thẳm, cuốn hút cô nhìn mãi không buông.
Ngay lúc cô đang bị hút hồn bởi vẻ đẹp ấy, Lục Hạo Thành liền hôn lên môi cô.
Đôi môi anh đượm vị ngọt ngào, trong cổ họng khẽ vang tiếng cười.
Lam Hân quá bắt ngờ, cô trợn to mắt nhìn chằm chằm Lục Hạo Thành, không biết nên làm gì.
Dường như cô lại bị Lục Hạo Thành tính kế bắt nạt từ trước.
Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ, hoảng hốt của cô, Lục Hạo Thành được nước lấn tới, định tiếp tục ra tay nhưng bị Lam Hân đầy mạnh một cái, hai người tách rời nhau ra.
Lam Hân tức giận nhìn anh, nói: “Lục Hạo Thành, anh quá đáng rồi đấy.”
Lúc này, Lam Hân mới phát hiện ra cô vô cùng ngốc nghéch, đã thế lại còn phản ứng rất chậm.
Lục Hạo Thành thây bộ dạng cáu giận của cô, liền mỉm cười, nói: “Lam Lam, tôi cũng không cố ý làm vậy đâu, em cũng thấy đấy, kẹo bông gòn còn có một chút ít, tôi muốn ăn thêm nên mới….” Lục Hạo Thành cố ý không nói về sau.
Đôi môi đỏ mọng của Lam Hân vẫn đang khép hờ, sao cô lại cảm thấy Lục Hạo Thành lúc nào cũng sẵn lý do để biện minh cơ chứ?
Lục Hạo Thành không hề để ý đến biểu cảm ngạc nhiên của Lam Hân, bởi lẽ ngay từ khi còn nhỏ, cô luôn nằm lòng trong bàn tay anh, muốn chạy cũng không chạy thoát được.
Lục Hạo Thành ăn nốt chỗ kẹo bông gòn còn lại, sau đó vứt que vào thùng rác.
Ngay sau đó, anh ngửa cổ lên nhìn bầu trời đêm, cười nói: “Lam Lam, bầu trời đêm nay thật đẹp.”
Lam Hân cũng bình tĩnh trở lại, cô khẽ cúi đầu, ở Giang Thị mà nhìn được sao đêm mới là chuyện lạ.
Trên đời này chẳng có chuyện gì là khó cả, chỉ cần biết cách từ chối là được, vậy nên từ giờ trở đi, cô sẽ không bao giờ dạo phố với Lục Hạo Thành nữa, bởi cô cảm thấy Lục Hạo Thành lúc nào cũng muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
“Về thôi, tôi còn phải làm việc nữa.” Lam Hân nói xong liền đứng dậy.
Lục Hạo Thành thấy vậy cũng đứng dậy theo, nói: “Lam Lam, em không phải gồng mình cố gắng như vậy đâu, vất vả lắm.”
Lam Hân không nói gì, vẫn rảo bước đi về phía trước.
“Lam Lam…”
Lam Hân tức giận nói: “Lục Hạo Thành, bản thân tôi cũng biết rõ cố gắng hết sức chưa chắc sẽ thành công, không cố gắng thì bản thân sẽ an nhàn, thoải mái, nhưng đó không phải thứ tôi cần, tôi tin rằng, chỉ cần tôi chịu khổ, dám có gắng thì chẳng có chuyện gì tôi không làm được cả.”
So với việc kìm nén cơn tức giận trong lòng, chỉ bằng cô về nhà nghe nhạc còn sướng hơn?
“Lam Lam…”
“Lục Hạo Thành, anh đừng nói thêm gì nữa.” Lam Hân ngắt lời anh.
“Được rồi, tôi không làm việc nữa, về nhà nghe nhạc thư giãn được chưa? Âm nhạc chứa đựng sức mạnh, lời hát sẽ là đôi cánh đưa tôi đi du ngoạn khắp thế gian, có đôi khi, lời hát còn khiến tôi cảm thấy như vừa đón chào cuộc sống mới vậy, cho tôi sức mạnh, lòng dũng cảm để phá cách bản thân và thành công sẽ cho tôi được thỏa sức khám phá chính mình, anh còn ý kiến gì không?”
Lam Hân nói liên hồi.
Lục Hạo Thành ở phía sau nghe, vừa nghe vừa lắc đầu.
Anh cười nói: “Lam Lam, tôi sẽ hát cùng em.”
– Anh nghe một mình cũng không xúc động đến nỗi này.
“Haiz!” Lam Hân thở dài, chán nản vì không trốn tránh được Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành vẻ mặt ảm đạm, nói: “Lam Lam, em không muốn vậy sao? Tôi không thích ở một mình.”
Lam Hân đột nhiên dừng chân, quay lại nhìn anh, tò mò hỏi: “Tại sao chứ? Anh sợ ở một mình ư2”
Cô vẫn nhớ là Mộc Tử Hoành cũng sống cùng nhà với anh.
Không lẽ, một thanh niên trai tráng, sức dài vai rộng như anh cũng sợ một mình sao?
Lục Hạo Thành khẽ cúi đầu, thấp giọng nói: “Lam Lam, nếu ở một mình đêm tôi hay gặp ác mộng.”
Anh sợ phải ở một mình.
Anh thực sự rất sợ hãi!
Lam Hân bất chợt nhớ đến bộ dạng của Lục Hạo Thành đêm hôm trước, lòng cô bỗng đau nhói.
Lam Hân bát lực nhìn Lục Hạo Thành một cái rồi nói: “Đi thôi!”
Lam Hân cảm thấy bản năng người mẹ trong cô như đã trỗi dậy, sau này nếu phải phục vụ thêm Lục Hạo Thành thì cuối tuần cô sẽ không còn thời gian rảnh rỗi nữa.
“He he…” Lục Hạo Thành bật cười.
“Lam Lam, em thật tốt!” Anh nắm tay cô đi về phía nhà.
Giờ cũng đã muộn, người đi qua lại trên đường cũng thưa thớt dần.
Lam Hân liếc nhìn bàn tay hai người đang đan vào nhau, cười nói: “Haiz, đúng là hết cách với anh.”
“Lam Lam.” Lục Hạo Thành bắt đầu làm nũng.
Vẻ nũng nịu của anh không có chút gượng gạo nào cả, ánh mắt anh ấm áp, đầy quyền rũ.
“Ha ha…” Lam Hân đã bị anh chọc cho cười rồi.
Lục Hạo Thành này, giả dạng thành dáng vẻ nào cũng giống hệt như thật vậy?
Thời gian qua, Lam Hân đã sống rất hạnh phúc.
Hôm chủ nhật, Nhạc Cần Hy cũng đến nhà cô chơi, ăn cơm tối xong nói chuyện với Lam Hân một lúc lâu rồi mới ra về.
Hôm thứ hai, Lục Hạo Thành đi làm cùng Lam Hân.
Hai người đi cùng nhau từ bãi đỗ xe đến tầng 25.
Vừa đến thang máy, hai người gặp Mộc Tử Hoành và Âu Cảnh Nghiêu, hai anh mặc bộ đồ tây lịch lãm, khí thế, hào hoa phong nhã.
Mộc Tử Hoành cười nói: “Lam Lam, chân em khỏi hẳn chưa mà đã đi làm rồi?”
Lam Hân cười nói: “Cũng không bị nặng lắm, không đi giày cao gót thì có thể đi lại bình thường rồi.”
Mộc Tử Hoành liếc nhìn cô một cái, nói: “Thế thì chân em khôi phục cũng nhanh đấy!”
Lục Hạo Thành nhìn Âu Cảnh Nghiêu, nói: “Cảnh Nghiêu, cậu đến nhà tôi ở rồi à?”
Âu Cảnh Nghiêu nhìn Lục Hạo Thành, thản nhiên gật gật đầu, quay sang nhìn Mộc Tử Hoành, nói: “Cậu không ở nhà, Mộc Tử Hoành cứ đến nhà tôi ở, nên tôi đành phải đến nhà cậu ở rồi.”
Lam Hân nghe vậy khẽ nhíu mày, ngạc nhiên nhìn chằm chằm ba người.
Những anh chàng độc thân đáng thương, bắt đầu phải sống cùng nhau cho bớt đơn độc.
Cả bốn anh đều là những anh chàng tuần tú, lịch lãm vẫn đang độc thân, có nhát thiết phải làm như vậy không?
Lam Hân thực sự không tài nào hiểu nổi Mộc Tử Hoành nhìn thấy ánh mắt của Lam Hân liền mắt tự nhiên, anh phẩy mũi, cười nói: “Lam Lam, em đừng nhìn bọn tôi như vậy, không như những gì em nghĩ đâu.”
Lam Hân cười phá lên, nói: “Giám đốc Mộc, vậy thì phải nghĩ như nào mới đúng đây?”