Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 450: Con thây Chú Lục cũng không tồi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cố Ức Lâm nhìn động tác có tật giật mình kia, nghi hoặc càng lúc càng lón.

Không muốn để cô ta về nhà ý tứ gì?

An An đang làm chuyện gì sau lưng gia đình?

Cố An An cố gắng tươi cười, nói: “Anh hai, sau khi tan tầm em có hẹn với bạn hiện tại mới trở về, anh đang muốn ra ngoài sao?”

“Ù!” Cố Ức Lâm thâm thúy nhìn cô ta một cái, thời gian không thể chậm trễ cũng không nói thêm gì liền xoay người vào gara.

Cố An An nhìn bóng dáng kia mỉm cười, anh hai, hy vọng chúng ta cả đời này đều là người một nhà.

Cố Ức Lam kia, để cho cô ta vĩnh viễn không cần trở lại, chúng ta bây giờ đã rất tốt rồi.Sẽ không ai được quyền cướp đi tất cả những gì thuộc về mình.

Những gì sâu sắc nhất và nông cạn nhất trên thế giới này chính là cảm xúc, những cảm xúc này kiểm soát tâm trí của con người, mà cô ta, không thể chấp nhận được Cố Ức Lam.

Nếu Cố Ức Lam đã trở lại, tình cảm của tất cả người nhà họ Cố sẽ đổ dồn vào cô ta, khoảng thời gian hai mươi mấy năm thua thiệt, bọn họ sẽ dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp.

Lúc nhỏ đã được mọi người yêu thích, thậm chí khiến nhà họ Cố cùng toàn bộ họ Lục, vẫn nhớ nhung.Cho dù Cố Ức Lam đã lớn lên, vân như cũ thu hút ánh mắt người khác như vậy.

Dù là mẹ đơn thân vẫn sống tốt hơn bát cứ ai, trong cuộc sống mọi việc đều thuận lợi.

Cố An An nhìn Cố Ức Lâm rời đi mới chậm rãi đi vào nhà.

Khu vườn nhà họ Cố hai bên đều trồng dạ lai hương, hiện giờ có một khóm đang nở, nghênh đón gió thổi tới mang theo mùi hoa dịu dàng.

Cố An An căn biệt thự lộng lẫy, cho dù cô ta gả cho Lục Hạo Khải, vẫn là ở cạnh nhà họ Cố nhân, ngẳng đầu có thể nhìn đến đối phương.

Hai nhà biệt thự cấu trúc giống nhau, nhưng cô ta càng thích nhà họ Cố, không gian sống ấm áp, có thể xoa dịu nỗi lo lắng sâu thẳm trong tâm hồn.

Mà Lam Hân lúc này, ăn xong cơm tối liền cùng Kỳ Kỳ đi dạo.

Đường Vĩnh Thanh cách đường Hỗ Dịch chỉ một trạm xe bus, Lam Hân cố ý lựa chọn. vị trí này.

Cô mua hai que kem, vừa đi vừa ăn với con gái, trên tay còn cầm chiếc áo gió mỏng màu xanh quân đội.

Hiện giờ, nếu nhìn kỹ bụng Giai Kỳ vẫn có thể nhận ra cô ấy đang mang thai, nhưng đàn ông bình thường cũng không để ý kỹ như phụ nữ, che bằng áo gió nhẹ này, Cố Ức Lâm cũng không nhìn ra được.

Lam Tử Kỳ mặc quần sooc denim, áo phông trắng, chân đi giày vải, tóc búi cao, tay xách một chiếc túi nhỏ đựng giày của Barbie, thoạt nhìn vóc dáng cao gầy không ít, khí chất cũng tốt lắm.

Cô bé cắn một ngụm kem mới nói: “Mẹ, con đến đây lâu như vậy mới dẫn con đi dạo, cảnh đêm ở thành phố Giang cũng khá Di nức Lam Hân cúi đầu nhìn con bé, cười cười: “Kỳ Kỳ, chuyện này có thể trách mẹ sao? Con và anh đi đọc sách, mỗi ngày về đến nhà đã hơn bảy giờ, ăn xong cơm tối là buồn ngủ, mấy ngày nay không phải chân mẹ bị đau sao? Nếu không đã sớm đưa con đi dạo.”

Lam Tử Kỳ ăn kem, mơ hồ nói: “Mẹ, con có thể hỏi một vấn đề không?”

Lam Hân vừa nghe lời này, đáy lòng bỗng nhiên có chút khẩn trương, trong lòng biết rõ bé con muốn hỏi cái gì?

Lam Hân do dự một hồi, nói: “Kỳ Kỳ, con hỏi đi.”

Lam Tử Kỳ suy nghĩ một chút, sau đó nâng mắt liếc nhìn mẹ, giọng điệu thận trọng: “Mẹ, mẹ thật sự không muốn tìm cho bọn con một người cha khác sao? Con thấy chú Lục rất tốt.”

Trong khoảng thời gian này, Chú Lục mỗi ngày đều gửi tin nhắn hỏi thăm cô bé và anh trai.

Chân mẹ con đã đỡ chưa?

Hôm nay mẹ đã ăn được cơm chưa?

Hôm nay mẹ con đang làm cái gì?

Nay mẹ có vui không 2 Hôm nay mẹ con ăn cơm có ngon không?

mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me-450-0mot-thai-ba-bao-papa-tong-tai-sieu-manh-me-450-1

Cô cười nói: “Kỳ Kỳ, chúng ta qua đường Hỗ Dịch chờ Giai Kỳ, sau đó cùng nhau trở về.”

“Được!” Lam Tử Kỳ vui vẻ gật đầu, “Mẹ, dì Trầm sẽ ở đây với chúng ta mãi sao? Chờ sau khi dì Trầm sinh em bé, con còn có em bé chơi cùng.”

Lam Hân cười nói: “Kỳ Kỳ, chính con vẫn còn là em bé đấy”

“Mới không phải ” Lam Tử Kỳ rất nhanh phản bác, “Mẹ, con đều đã lên cấp một, ở trong mắt mẹ con vẫn là cục cưng, nhưng trong mắt con thì đã trưởng thành.

Bà nói, lúc bà bằng tuổi con, đã làm được rất nhiều chuyện, tới thế hệ của bọn con, đều bị mọi người trong nhà nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, hiểu chuyện rất ít, lời này bà nói rất đúng, hiện tại ngay cả cơm con cũng không biết nấu.

Bà nói, làm con gái nhất định phải biết nấu cơm mới được, nhưng khi con thấy bà mua đồ ăn, tỏi thì giống rau hẹ, bông cải xanh thì giống súp lơ, mầm hương thung giống như mầm gai, cây du mạch và măng tây, tựa như anh em sinh đôi vậy, khó có thể phân biệt, con thấy cả đời này sẽ không có duyên phận với bếp núc rồi.”

Lam Tử Kỳ vừa nói vừa thở dài, về sau từ từ học vậy, dù sao hiện tại cô bé cũng không phân biệt được rõ ràng.

‘HẠ:HA. 0c. ” Lam Hân nhịn không được cười cười, “Kỳ Kỳ, không phải con phân chia rất tốt rồi sao? Mầm gai cả mẹ cũng không biết, con sao lại biết vậy?”

Lam Tử Kỳ cười nói: “Bà nói cho con biết đấy”

Lam Hân nhẹ nhàng xoa đầu con gái, Kỳ Kỳ so với cô mới trước đây mạnh mẽ hơn nhiều.

Lúc đó cô rất ngốc, càng ngốc càng muốn cố gắng làm tốt, càng muốn làm tốt lại càng làm không tốt, chịu rất nhiều khổ, bị Đào Mộng Di mắng rất nhiều.

Có thể nói tuổi thơ của cô là lớn lên trong tiếng mắng chửi của Đào Mộng Di.

Mở miệng chính là: “Con nhỏ chết tiệt kia, một chút việc nhỏ đều làm không tốt, mày còn có thể làm cái gì?”

Mỗi khi nghe đến những lời này, tim cô lại đau nhói.