*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Âu Cảnh Nghiêu yên lặng nhìn thoáng qua anh: “Không cần, cái này chỉ có một bộ, cậu mua không được.”
Mộc Tử Hoành ngạc nhiên hỏi: “Ly cà phê cũng là phiên bản giới hạn soa?”
Âu Cảnh Nghiêu chết tiệt này, thương hiệu xa xỉ phẩm luôn là sở thích của cậu ta.
Sẽ không xa xỉ tới mức ngay cả ly cà phê cũng đắt tiền như vậy chứ?
Âu Cảnh Nghiêu thờ ơ trả lời: “Cũng có thể nói như vậy”
Mộc Tử Hoành ngần ra, chỉ có thể ở đánh chửi Âu Cảnh Nghiêu trong lòng, đúng là kẻ điên.
Kẻ điên này, có nhiều tiền như vậy, không bằng để dành tiền cho con cậu ta sau này tiêu đi..
Nhưng mà…… Anh nhìn qua Âu Cảnh Nghiêu tuần tú thanh nhã, cười nói: “Âu Cảnh Nghiêu, cậu không cần tôi đền bù, vậy thì cám ơn, ngày nào đó có thời gian, tôi mời cậu ăn cơm đi!”
Âu Cảnh Nghiêu nói: “Không cần!”
Mộc Tử Hoành còn nói: “Sao có thể không biết xấu hỗ được chứ? Dù sao cũng là tôi không cần thận. ….. “
Mộc Tử Hoành bỗng nhiên ngừng lại, anh còn không hiểu ý của Âu Cảnh Nghiêu sao?Việc này cũng không thể nhắc tới nữa, cậu ta vẫn đang đau lòng chuyện cái ly đã ra đi, anh cứ tiếp tục chủ đề này, sẽ khiến Âu Cảnh Nghiêu càng nổi điên, sẽ bị cậu ta biến thành vật hi sinh.Anh thu tay nói: “Quên đi, chờ cậu có thời gian rồi nói!”
Âu Cảnh Nghiêu không nói gì tiếp tục làm việc, anh hôm nay không cần tăng ca, anh đã tăng ca cả một tuần rồi.
Mộc Tử Hoành nghỉ, Lam Hân cũng nghỉ, lượng công việc của anh so với Lục Hạo Thành nhiều hơn rất nhiều.Anh thật sự muốn điên rồi.
Mộc Tử Hoành vừa thấy Âu Cảnh Nghiêu thao tác mười ngón tay trên bàn phím, cảm thấy được lúc này Âu Cảnh Nghiêu thật là nguy hiểm.Mấy ngày nay cậu ta đều tăng ca.
Vừa ngẳng đầu, đột nhiên nhìn thấy Lục Hạo Thành vẻ mặt vô cảm, hơi co rụt lại, khóe miệng giật giật, nhìn Lục Hạo Thành một cách phòng bị, “Sao cậu còn ở đây vậy?”
Lục Hạo Thành nói: “Vì sao tôi không thê ở đây?”
Âu Cảnh Nghiêu ngẳng đầu nhìn anh, “Không có phần của cậu, cũng có thể cười vui vẻ như vậy à?”
Lục Hạo Thành gật gật đầu, “Vui vẻ.”
Âu Cảnh Nghiêu không còn lời nào để nói, tiếp tục công việc.
Lục Hạo Thành thấy vậy, cũng nhanh chóng quay lại làm việc.
Anh đêm nay cũng không phải tăng ca, nhìn Âu Cảnh Nghiêu liều mạng như vậy, đêm nay đúng là không cần tăng ca nữa.
Âu Cảnh Nghiêu đã tiến vào trạng thái, dáng vẻ làm việc nghiêm túc quả thực là chói mắt.
“Quản lý Lam.” Mộc Tử Hoành tựa cửa văn phòng, mỉm cười nhìn Lam Hân.
Lam Hân vừa thấy, cười nói: “Quản lý Mộc, anh đã trở lại, Nghiên Nghiên có khỏe không?”
Mộc Tử Hoành vừa nghe, vẻ mặt cứng đờ, cô ấy đã biết.
“Haihay S0 ” Anh cười gượng vài tiếng che dấu sự xấu hồ.
“Tốt, tinh thần cũng ổn.”
“Vậy là tốt rồi, nhưng vẫn là cám ơn anh đi cùng Nghiên Nghiên!” Lam Hân nhìn ra được, Mộc Tử Hoành thật sự thích Nghiên Nghiên, nếu không, anh ta cũng sẽ không bỏ công việc chạy đến thành phố Phàn.
Trong khoảng thời gian này cô cũng rất bận, chuyện này xảy ra với Nghiên Nghiên cô lẽ ra phải ở cùng cô ấy, nhưng hai người lại cách nhau quá xa.
Mộc Tử Hoành lắc đầu cười, anh đi vào, mỉm cười với chào Ninh Phi Phi.
Ninh Phi Phi khẽ gật đâu.
Mộc Tử Hoành nói: “Lam Lam, tôi cũng cám ơn cô là bạn của Nghiên Nghiên, vì cô quen Nghiên Nghiên, tôi mới quen biết Nghiên Nghiên.”
Lam Hân cười cười, không đáp lại.
Ôn Lãng cùng Mộc Tử Hoành cùng đứng ra so sánh, cô đều cảm thấy Mộc Tử Hoành tốt hơn rất nhiều, ít nhất Mộc Tử Hoành dáng vẻ ngay thẳng, không giống Ôn Lãng, luôn làm cho người ta có cảm giác rất kỳ quái.
Mộc Tử Hoành đặt chiếc hộp gắm trong tay mình trước mặt Lam Hân.
Cười nói: “Lam Lam, đây là quà Nhiên Nhiên bảo tôi mang về cho cô.”
Lam Hân có chút kích động nhìn hộp gắm xinh đẹp, hộp rất nhẹ, cô lập tức liền đoán ra là cái gì.Cô nhìn Mộc Tử Hoành, cười nhẹ: “Quản lý Mộc, cám ơn anh”
Mộc Tử Hoành cười đáp lại: “Lam Lam, cô khách sáo rồi, cô xem, tôi đã gọi cô là Lam Lam, tôi nhớ không nhằm, tôi hơn cô ba tuổi nhỉ.”
TA về “: Lam Hân đầu đầy vạch đen.
Anh ta nhớ rõ, anh ta hơn cô ba tuổi, lời này nghe có ý gì sâu xa.
Mộc Tử Hoành vừa thấy vẻ mặt của Lam Hân, chợt mỉm cười, tật xấu lanh mồm lanh miệng này không biết khi nào thì có thể sửa, anh cười rạng rỡ: “Lam Lam, sơ yếu lý lịch không phải có viết sao?”
Lam Hân nghe vậy thì thở phào nhẹ nhóm, Mộc Tử Hoành này, vẻ mặt vừa rồi cô đã thấy rõ ràng, chẳng lẽ, Mộc Tử Hoành cũng có việc gì giấu cô sao?
Nhưng đây cũng chỉ là cảm giác của cô.
Cô có hỏi Lục Hạo Thành, Lục Hạo Thành cũng không chắc chắn sẽ nói ra sự thật.
Quên đi, vẫn là tự mình từ từ điều tra vậy.Đôi khi, việc dò số chỗ ngồi cũng chưa chắc đã đúng nữa là.
Lam Hân cười trêu chọc nói: “Quản lý Mộc đúng là đang ở tuổi hoàng kim, vừa thích hợp cưới vợ sinh con.”
Mộc Tử Hoành, Lục Hạo Thành, Âu Cảnh Nghiêu, Tô Cảnh Minh, bốn người này, đúng thật không tồi, ít nhất cô nhận thấy vậy.
Chỉ có tiếp xúc lâu dài mới hiểu được tâm hồn của họ. Họ không theo đuổi một cách mù quáng, luôn vững vàng và chín chắn, luôn mang lại cho người đối diện cảm giác an toàn.
Hơn nữa năng lực bốn người này tích lũy đến để gây dựng sự nghiệp đã tới đỉnh cao, cái này cũng không kỳ lại, tập đoàn Lục Thị đã phát triển nhanh như vậy là một minh chứng.
: T3…. ” Mộc Tử Hoành vui vẻ cười cười, anh cũng biết đây là độ tuổi hoàng kim. Nhưng độ tuổi này do chính mình quyết định.
Nói tóm lại, nhân cách lành mạnh, khả năng độc lập, thì đúng là thời điểm vàng để dựng vợ, sinh con lúc này.
“Lam Lam, hiện tại tôi quả thật có suy nghĩ này.” Mộc Tử Hoành cười nhìn cô.
Lam Hân cũng mỉm cười, anh đứng ở trước mặt cô, dáng người cao ngắt, khuôn mặt tràn đầy tự tin cùng kiên định.