Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 442: Sẽ gây cho cô càng nhiều thống khổ




Cố Ức Lâm vừa nghe, cũng không nói chuyện, Hạo Thành vẫn cho rằng Tiểu Ức sẽ trở về, anh cũng vẫn chờ.

Tiểu Ức nhất định sẽ trở về.

“Đúng vậy, Tiểu Ức nhất định sẽ trở về.” Anh nhìn vào dòng xe cộ, giọng điệu hồi tưởng.

Một người không hề có huyết thống với nhà họ Cố đều tin tưởng Tiểu Ức còn sống, anh có lý do gì mà từ bỏ hi vọng đây?

Huống hồ, mấy ngày nay, cha tựa như nổi điên tìm kiếm Tiểu Ức, cãi nhau ồn ào với mẹ.

Trong nháy mắt, anh thật sự tin tưởng, Tiểu Ức sẽ nhanh trở lại.

Cố. An An vừa nghe lời này, đáy lòng liền khẩn trương.

Cô ta vẫn có dối dòng nói: “Anh hai, chị Tiêu Ức nhất định sẽ trở về, mẹ vì chị Tiểu Ức, khóc biết bao lần, cha cũng vì để tìm được chị ấy, cũng chưa từng từ bỏ, tất cả mọi người đều hy vọng chị ấy trở về. Phòng công chúa của chị ấy không phải vẫn giữ nguyên sao? Quần áo và đồ đạc trước đây vẫn còn nguyên trạng, có như vậy, rất nhanh người sẽ quay về thôi.”

Phòng của Cố Ức Lam, ngoại trừ cha mẹ, ba anh em cô ta đều không được bước chân vào, chỉ sợ đồ đạc sẽ bị sứt mẻ gì, Cha mẹ đem tất cả đồ vật trong đó như bảo bối, cô ta biết đó là hy vọng và tưởng niệm duy nhất của bọn họ.

Nhưng căn phòng có vị trí tốt và xa hoa nhất ở nhà họ Có, lại dành cho người không biết lúc nào sẽ trở lại.

Nhiều lúc nghĩ lại cô ta cảm thấy không cam lòng, bản thân không bao giờ thay thế được vị trí của Cố Ức Lam trong lòng cha mẹ.

Nếu thật sự Cố Ức Lam trở lại, cô ta còn là cái gì chứ.Cô ta rất hiểu biết tính cách của mẹ, con gái thật sự của bà ấy trở lại, bà ấy có thể đánh đổi tất cả.

Cố Ức Lâm cười nói: ” An An, đi ra công tác một thời gian, bỗng nhiên phát hiện em đã trưởng thành.”

Cố An An vừa nghe, đáy mắt xẹt qua một tia lo lắng, Anh hai rất ít khi nói chuyện với cô ta như vậy.

Loại ấm áp này, là thứ cô ta không thể cảm nhận được ở người khác.

Anh hai cùng anh cả tính tình rất tốt, chỉ là ở nhà họ Cố, mẹ có tiếng nói hơn, cha lại lép vế,so sánh thiện lương, hai anh trai ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.

So với đám công tử thế gia, bọn họ đúng là rất tử té.

Càng nghĩ như vậy, cô ta càng là muốn bảo vệ vị trí của bản thân.

“Anh hai, con người ta sẽ học cách trưởng thành. Em cũng đã học được rất nhiều điều trong khoảng thời gian ra ngoài làm việc.”

“Tốt!” Cố Ức Lâm vui mừng cười cười, ” “Có kinh nghiệm bên ngoài một thời gian, trở về làm việc trong công ty gia đình, em cũng là một thành viên của nhà họ Có, chúng ta cũng điều hành công ty thời trang, em cũng học về thiết kế, trước sau gì cũng trở lại nhà chúng ta.”

Cố An An vừa nghe lời này, trong lòng rất cảm kích.

Cô ta nặng nề gật đầu: “Anh hai, ở tập đoàn Lục Thị có thể học được rất nhiều điều, em sẽ ở trong này học tập một thời gian, sau đó trở về công ty nhà chúng ta, nhất định sẽ cố gắng hết SUớ “Được!” Cố Ức Lâm hơi gật đầu.

Bản thân An An cũng cho rằng con người ta sẽ dần trưởng thành và tốt hơn, anh cũng mong cô ấy sẽ ngày càng phát triển tốt hơn.

Mà không phải là một Cố An An từng âm thầm giở trò dấu tay mà anh từng âm thầm phát hiện.

Nhưng dù sao trò chuyện nãy giờ chỉ nhằm đánh tan nghỉ ngờ vừa rồi của An An.

Vừa rồi vẻ mặt của Cố An An rất căng thẳng, nếu một người nhìn thấy hành vi của người khác trước sau khác nhau, trong đáy lòng thật không dễ dàng tin tưởng người đó.

Đặc biệt là lần cô ta đã âm thầm đi tìm Giai Kỳ gây phiền toái, từ đó đã khiến anh có cái nhìn khác.

Hai anh em vừa đi vừa nói chuyện thì đã vào tòa nhà Lục Thị, Cố Ức Lâm trực tiếp đi đến hai mươi lăm.

Nhóm người Lục Hạo Thành cũng đã đi ăn cơm trở lại, đều tự làm việc riêng.

Cố Ức Lâm đi qua, Âu Cảnh Nghiêu cũng thấy được.

“Cảnh Nghiêu, Hạo Thành có ở trong không?”

Âu Cảnh Nghiêu thờ ơ gật đầu: “Ở bên trong, cậu vào đi.”

“Cám ơn!” Cố Ức Lâm cười cười, hướng vào văn phòng Lục Hạo Thành.

“Góp cOC rẻ, “Mời vào!” Lục Hạo Thành thản nhiên đáp lại.

Chốt cửa cạch một tiếng, Có Ức Lâm đầy cửa bước vào.

Lục Hạo Thành nhướng mắt, anh nghĩ là Lam Hân, không nghĩ tới lại là Cế Ức Lâm.

Hơi cau mày, anh đứng dậy, đi qua hỏi: “Ức Lâm, sao cậu lại tới đây? Ngồi đi.”

Cố Ức Lâm đi qua ngồi đối diện anh.

Âu Cảnh Nghiêu cũng bước vào với hai tách cà phê, đặt trước mặt hai người xong liền xoay người đi ra ngoài.

Cố Ức Lâm nhìn qua Âu Cảnh Nghiêu, có chút không thể tin, thư ký nam anh từng gặp qua không ít, nhưng thư ký giống như Âu Cảnh Nghiêu thật đúng là chưa từng gặp qua.

Âu Cảnh Nghiêu đủ lạnh lùng, cũng rất có năng lực.

Trọng yếu hơn là Lục Hạo Thành tin tưởng cậu ta nói chuyện cũng rất biết giữ lời.

Hơn nữa, cậu ta còn không hề sợ Lục Hạo Thành.

Anh từng gặp qua lúc Lục Hạo Thành nỗi điên, đặc biệt đáng SỢ.

Nhất là lúc cùng bác Lục cãi nhau, cậu ta phát hỏa như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Lúc đó anh luôn tự hỏi, cậu ta rốt cuộc có bao nhiêu khổ, tức giận, mới có thể trong khủng bố như vậy, so với những gương mặt tức giận anh từng thấy, dáng vẻ đó có thể trực tiếp hủy diệt cả thế giới.

Lục Hạo Thành thấy người đối diện không nói lời nào, trên mặt lộ ra chút đăm chiêu, thản nhiên hỏi: “Ức Lâm, cậu đến tìm tôi có việc gì không?”

Theo anh biết, vấn đề bất động sản, đã có chút tiến triển, một số công ty có ý định đầu tư đã tự mình tới cửa tìm Ức Lâm nói chuyện.

Cố Ức Lâm nhìn anh hỏi: “Hạo Thành, cậu biết Giai Kỳ ở đâu đúng không?”

Lục Hạo Thành vừa nghe thấy chuyện này, mắt đen hơi trầm xuống, hỏi lại: “Bác gái Cố đồng ý hôn sự của cậu và cô ấy sao?”

Cố Ức Lâm chua sót cười, khẽ lắc đầu, “Mẹ tôi sẽ không đồng ý, nhưng tôi muốn biết cô ấy có khỏe không? Dù con của chúng tôi đã không còn nữa, nhưng trong lòng tôi vẫn yêu cô Ấy.”

Đứa nhỏ đã không còn?

Lục Hạo Thành cau mày, dưới đáy lòng cười thầm.

Cố Ức Lâm, cậu thật sự phải cảm ơn Lam Lam, Lam Lam đã liều mạng cứu người phụ nữ của cậu cùng đứa nhỏ.Em gái cậu đã giúp người anh này làm không ít chuyện tốt đâu.

Con của Trầm Giai Kỳ vẫn còn, nhưng Ức Lâm lại nói đứa nhỏ đã mắt, xem ra, Trầm Giai Kỳ đã nói dối cậu ta.

Lục Hạo Thành rơi vào tình thế khó xử.

Anh đem tin tức về Trầm Giai Kỳ nói cho Cố Ức Lâm.

Cố Ức Lâm đi tìm Trầm Giai Kỳ, như vậy, bác gái Cố cùng Cố An An cũng sẽ phát hiện nơi Trầm Giai Kỳ đang ở.

Nếu thấy đứa bé vẫn còn, bác gái Cố nhất định sẽ làm loạn lên.

Không được, đó là đứa trẻ Lam Lam liều mạng cứu trở về.

Nếu Trầm Giai Kỳ gặp chuyện không may, tất cả những gì Lam Lam làm, đều sẽ uỗổng phí.Huống hò, hiện tại cô ấy còn đang ở nhà Lam Lam.

Anh nhìn Cố Ức Lâm, giọng điệu nghiêm túc: “Ức Lâm, nếu mẹ cậu không đồng hôn sự, cậu còn đi gặp cô ấy, sẽ chỉ khiến cô ấy thêm đau khổ.”