*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày càng tụt người đọc nhóm chán không muôn lên chương luôn! Sao nhiều bạn bỏ mình đi vậy nhỉ?
Lục Hạo Thành tuy rằng đối với cô rất tốt, thậm chí còn gây ra những cảm xúc khó tả, nhưng hai người vẫn là không có khả năng.
Mộ Thanh biết lòng con gái lo lắng, bà cũng rất lo lắng, dù sao, Lục Dật Kha làm việc cũng rất tuyệt tình.
Bà khẽ cười nói: “Lam Lam, chúng ta cũng lưu ý một chút, con cũng nhìn thấy, có một số việc, mặc kệ con trốn tránh thế nào, cũng tranh không thoát.” Nói xong, bà chăm chú nhìn Lam Hân, có một số việc, không thể không thừa nhận, thật sự không thể ngăn cản.
Lam Hân nhanh nhìn chằm chằm mẹ một lúc, lại đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ.
Cô nói: “Mẹ, con hiểu ý mẹ.”
Mộ Thanh vừa nghe, cười cười: “Lam Lam, mẹ biết con suy nghĩ cho ba anh em Tiểu Tuấn, vẫn luôn vất vả, nhưng mà Lam Lam à, anh em Tiểu Tuấn một ngày nào đó sẽ trưởng thành, bọn chúng đều có con đường riêng phải đi.
Một ngày nào đó cũng sẽ rời khỏi con, con cũng phải vì hạnh phúc của bản thân mà suy nghĩ, thiên hạ vẫn có nguwoif đàn ông tốt, giống như cha con vậy.”
Lam Hân bỗng nhiên cười nói: “Mẹ, con tưởng mẹ sẽ nói là người đàn ông như Lục Hạo Thành cơ đấy.”
: “Lam Lam, cậu ta cũng không tồi đâu.Con thấy đấy, nhiều năm như vậy, cũng không thấy tin tức đào hoa của cậu ta.”
Lam Hân ngưng lại, tầm mắt đặt lên người Mộ Thanh: “Mẹ so với con còn hiểu biết về giám đốc Lục nhiều hơn.”
Mộ Thanh quay mặt đi, trong lòng chua xót.
Đó là con trai bà, sao bà không hiểu rõ được chứ?
Đáy lòng thở dài, bà cũng muốn qua về bên hai đứa con, nhưng chỉ sợ lại làm tổn thương chúng.
Hiện tại bà đã trở lại, có một số việc cần phải làm.
Bà thu tầm mắt, nhưng cảm xúc thay đổi của bà đã rơi vào mắt Lam Hân.
Khi mẹ nhớ lại chuyện trước đây, đều có biểu hiện cảm xúc như vậy.
Lam Hân nhìn thoáng qua, nói: “Mẹ, chúng ta không nói Lục Hạo Thành nữa, nói chuyện khác đi.”
Mộ Thanh hơi cụp mắt, cười nói: “Lam Lam, con không tò mò về thân thế của mẹ sao?”
Lam Hân vừa nghe, đối diện với ánh mắt của mẹ, Lam Hân có chút chật vật nghĩ muốn quay đi.
Nếu cô nói muốn biết, thì chẳng phải là đang vạch lại vết sẹo của mẹ sao?
Cô khẽ lắc đầu: “Mẹ, con không muốn biết, con chỉ biết mẹ của hiện tại.”
Mộ Thanh nhìn con gái một cách chăm chú, bà biết Lam Lam lo lắng: “Lam Lam, con muốn biết, mẹ có thể nói cho con nghe, nhưng có chút chuyện xưa, đến thời điểm thích hợp, tất cả mọi người sẽ biết.”
Lam Hân cười nói: “Mẹ tới lúc đó con biết là được.”
“Con đó” Mộ Thanh mỉm cười, vẻ mặt đau lòng.
Nhạc Cần Nghiên nhìn lại anh, cũng hơi sửng sốt.
“Tử Hoành, sao anh cũng ở thành phố Phàn?” Cô khó hiểu hỏi.
Mộc Tử Hoành cười cười, ánh mắt trong veo nhìn cô, “Nghiên Nghiên, tôi đi công tác, vừa kết thúc công việc.”
Nhạc Cần Nghiên cười nói: “Vậy cũng thật trùng hợp.”
Mộc Tử Hoành nhìn cô đầy ý tứ, nâng đồng hồ xem, ánh mắt dịu dàng nhìn Nhạc Cần Nghiên, cười nói: “Nghiên Nghiên, nếu đã như vậy, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi, ngày mai tôi phải quay về thành phố Giang ròi.” Ánh mắt lộ vẻ tự tin cho thấy quyết tâm sắt đá của bản thân.
Nhạc Cần Nghiên nghỉ ngờ đánh giá anh.
Lúc này mới đột nhiên nhớ tới đến, trong khoảng thời gian này, anh vẫn đều đặn gửi tin nhắn cho mình.Sớm chiều hỏi han, cô có nhìn qua, nhưng không thèm phản hồi.
Nhạc Cần Nghiên bối rối, có chút áy náy nên đành cười xinh đẹp gật đầu: “Được!”
Mộc Tử Hoành vừa nghe, trong mắt lóe lên hưng phấn, có chút kích động.
Anh cười nói: “Nghiên Nghiên, em muốn ăn gì?”
“Tùy tiện!” Nhạc Cần Nghiên đáp.
Mộc Tử Hoành ảm đạm hẳn, cô đi với anh cũng chỉ tùy tiện.