Tiểu Tuấn cùng Lục Hạo Thành tiếp xúc sao Tô Cảnh Minh đọc xong nội dung tin nhắn, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại trên tay.
Anh tức giận muốn giơ tay đập vỡ điện thoại, nhưng nhắc tay lên xuống hai lần, lại nghĩ, điện thoại vừa mới mua, sao có thể nói đập là đập được.
“Chết tiệt ” cuối tuần này hiếm lắm mới được nghỉ ngơi, nhưng giờ có muốn nỗi điên, cũng phải nghe lệnh ra ngoài.
“Lục Hạo Thành, tên khốn này, cuối tuần cũng không để người ta nghỉ ngơi, cậu rốt cuộc có phải là người không vậy? Tháng này tăng ca, bắt tôi làm thêm giờ tiền lương nhất định phải tăng.” Tô Cảnh Minh vừa đi vừa nén giận nói.
Anh chóng chạy đến tầng một, cầm lấy chìa khóa, liền gọi điện thoại.
Điều tra hành tung của Tần Ninh Trăn, anh tra thế nào đây?
Anh cũng không phải là Mộc Tử Hoành.
Việc này thuộc chuyên môn của Mộc Tử Hoành và Âu Cảnh Nghiêu.
Tô Cảnh Minh phụ trách bất động sản, không phải phụ trách cuộc sống hằng ngày của Lục Hạo Thành.Tên Mộc Tử Hoành lúc có chuyện lại không có mặt.
Anh đến ga ra lấy xe, lại gọi điện thoại cho người bạn ở cục giao thông vận tải, nhanh chóng. lái xe ra ngoài.
Tự lắm bẩm: “Lục Hạo Thành, cậu là thần tiên sao? Hôm nay vừa vặn bạn tôi có đi làm, tra ra hành tung của Tần Ninh Trăn cũng không khó, không hổ danh là thiên tử của thành phố Giang.”
Tô Cảnh Minh cong môi cười, Lục Hạo Thành tìm được nơi bà ta đến, chỉ sợ sẽ có chuyện gì tốt.
Được, dù sao cuối tuần cũng cảm thấy nhàm chán, có chuyện làm cũng tốt.
Gần đây lưu lạc trong mấy bụi hoa cũng có chút phiền chán, anh đã sớm cảm thấy việc tán tỉnh các cô gái không còn thú vị nữa.Tô Cảnh Minh vừa dừng xe lúc đèn đỏ, Lục Hạo Thành lại gửi tin nhắn qua.
[ Cảnh Minh, tìm được Tần Ninh Trăn, hãy nghe trộm cuộc nói chuyện của họ. ] Tô Cảnh Minh cười xấu xa trả lời Lục Hạo Thành.
[ Nhiệm vụ có chút khó khăn, xong việc nhớ mời tôi ăn bữa cơm. ] Lục Hạo Thành cũng rất nhanh đáp lại [ Được! Mời cậu ăn dê nướng nguyên con, món cậu thích nhát, lại thêm một nòi thịt dê hầm, để cậu về được thoải mái. ] lập tức thêm máy icon đang muốn ói nữa.
Tô Cảnh Minh vừa thấy, cau mày trừng mắt, biết anh thích ăn, còn tỏ vẻ ghét bỏ như vậy.
Chạy đến cột đèn đỏ thứ hai, anh mới dừng lại gửi tin cho Lục Hạo Thành.
[ Lục Hạo Thành, tôi biết cậu không ăn thịt dê, cậu chưa từng thưởng thức, sao biết được mỹ vị nhân gian, mỗi ngày mời tôi ăn tôi cũng có thể ăn hét. ] [ Chỉ cần cậu làm tốt, mỗi ngày đều mua cho cậu. ] “Ha ha:….. ” Tô Cảnh Minh nhìn tin nhắn vừa gửi đến, vui vẻ nở nụ cười.
Ăn mỗi ngày anh cũng không thấy ngán.
“Lục Hạo Thành, là cậu tự nói đấy nhé.”
Một lát sau số điện thoại qua quen thuộc truyền đến.
“Alol” Mong các bnạ chịu khó tìm trang nguồn đọc nhé!
“Ở khách sạn Giang Thị.” Sau đó, đối phương liền cúp điện thoại.
Tô Cảnh Minh lập tức gọi cho Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành đã cài chế độ im lặng, thấy Tô Cảnh Minh gọi tới, anh nghe điện thoại, không nói gì.
“Lục Hạo Thành, tìm được rồi, ở khách sạn Giang thị, bồ trí một chút.”
“Ư” Lục Hạo Thành khẽ ừ, cúp điện thoại.
Nhìn thoáng qua con gái đang ngồi đọc sách chăm chú, không nghĩ tới cô nhóc này nghiêm túc như vậy, anh ở bên nhích tới nhích lui, cũng không ảnh hưởng đến con bé.
Nhìn qua Tiểu Tuấn, cũng là như vậy, vô cùng nghiêm túc Anh mỉm cười, đứng dậy đi gọi điện thoại.
Tới năm rưỡi, Lam Tử Kỳ, Lam Tử Tuấn cùng Âu Cảnh Nghiêu rốt cục rời khỏi thế giới trong sách, ngẳng đầu lên.
Lục Hạo Thành nhìn ba người bọn họ, thật muốn quỳ lạy bái phục, ba người có thể liên tục ngồi mấy giờ bất động để đọc sách.
Lục Hạo Thành thở ra một hơi, cả ngày anh đều bận rộn xử lý sự tình, một chữ cũng không đọc vào.Nhưng được ở bên cạnh con gái, anh thực sự rất vui vẻ.
“Kỳ Kỳ, Tiểu Tuấn, chúng ta đi ăn cơm đi!”. ngôn tình tổng tài
Kỳ Kỳ vừa nghe, duỗi eo vươn vai, sáng lạn cười: “Chú Lục, chờ cháu gọi cho mẹ đã.”
“Được!” Lục Hạo Thành cười nói, nhìn thoáng qua Âu Cảnh Nghiêu, hôm nay đến đây thật đúng đắn.
Âu: Cảnh Nghiêu liếc anh bạn, không nói gì, nhưng anh biết giờ phút này tâm tình cậu ta cũng không tồi.
Lam Tử Kỳ cầm cuốn sách đã chọn trả lại.
Lục Hạo Thành nhận cuốn sách của Kỳ Kỳ, cười nói: “Kỳ Kỳ, cháu đi gọi điện thoại, chú đi trả tiền.”
Nói xong, cũng không quan tâm Kỳ Kỳ có đồng ý hay không, cầm sách bước đi.
Lam Tử Tuấn liếc qua anh, không nói gì.
Lam Tử Kỳ vừa thấy, cũng không nói gì, vui vẻ đi gọi cho mẹ.
Lam Hân lúc này đang trò chuyện cùng Mộ Thanh, bỗng nhiên nhận được điện thoại của con gái.
Cô cười nói: “Alo! Kỳ Kỳ, các con sắp về chưa?”
“Mẹ, con và anh sẽ trở về muộn một chút, chú Lục mời chúng con ăn cơm.”
Lam Hân nhăn mặt, vẻ mặt không đồng ý.
Nhưng cô còn chưa nói xong, Kỳ Kỳ đã cướp lời: “Mẹ, vậy như đi, bọn con sẽ về muộn một chút, mẹ không cần lo lắng!”
Nói xong, liền cúp điện thoại.
Lam Hân ngắn ngơ nhìn di động, đôi mắt xinh đẹp trừng to.
Lục Hạo Thành sao cứ thích ở chung với anh em Tiểu Tuấn?
Tên gian xảo Lục Hạo Thành lại ở sau lưng cô gặp gỡ anh em Tiểu Tuần sao?
Mộ Thanh vừa thấy vẻ mặt cô không tự nhiên, lo lắng hỏi: “Lam Lam, làm sao vậy? Tiểu Tuần và Kỳ Kỳ còn chưa về sao?”
Lam Hân vừa nghe, có chút lo lắng nhìn thấy cô: “Mẹ, Kỳ Kỳ vừa mới gọi điện thoại nói nó cùng Tiểu Tuấn đi ăn với Lục Hạo Thành, muộn một chút mới trở về.”
Mộ Thanh vừa nghe, hơi sửng sốt, lập tức cười nói: “Lam Lam, vậy con cũng không cần lo lắng, Tiểu Tuấn, Kỳ Kỳ và Nhiên Nhiên, người gặp người thích, nên muốn ở chung với chúng thôi.”
Mộ Thanh hơi cúi đầu, thằng nhãi, con nhất định phải có lên.
Kỳ Kỳ cùng Tiểu Tuấn, Nhiên Nhiên,con đường tương lai còn rất dài.
Bọn chúng đều cần có đầy đủ cha mẹ bầu bạn.
Lam Hân: “2 2”
Cô có chút khó hiểu nhìn mẹ, ở chung với Lục Hạo Thành thì có gì tốt chứ?
Con người Lục Hạo Thành này, cô cùng anh ở chung, cũng hiểu được anh là người không tồi, chính là không tồi mà thôi.
Trong lòng Lam Hân rất phức tạp, cô vẫn muốn biết một việc, nhưng lại bị treo chân, chắc còn phải đợi thêm vài ngày.
Mộ Thanh thấy cô không nói lời nào, cẩn thận hỏi: “Lam Lam, con không thích anh em Tiểu Tuần tiếp xúc với Lục Hạo Thành sao?”
Lam Hân khẽ lắc đầu, nghĩ nghĩ, vẫn nói ra nghi ngờ trong lòng mình “Mẹ, con chỉ là không hiểu nổi một số hành động của Lục Hạo Thành, vì sao anh ấy lại muốn ở cùng với anh em Tiểu Tuấn chứ? Mẹ cũng biết chuyện ông Lục đã đến tìm con.
Chúng ta không sợ ngoài sáng, chỉ sợ bọn họ ngầm làm gì đó?
Khiến chúng ta khó lòng phòng bị.”