*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lam Hân chạy bạt mạng trên vỉa hè, ánh hoàng hôn như bao trùm lấy bóng dáng cô đơn và đau đớn của cô.
Những người đi qua nhìn cô lo lắng.
Vẻ mặt thê lương của cô khiến người ta không muốn nhìn vào, nước mắt làm nhòe đôi mắt, nhưng cô không quan tâm điều đót Đột nhiên, chân cô đau nhói, và cô ngã xuống đất.
Lòng bàn tay đặt trên mặt đất, da tay bị cọ sát khiến máu chảy ra.
Cảm giác đau đớn lan tỏa khắp người, nhưng một người đang đau khỗ như Lam Hân lại không cảm nhận được cảm giác tay mình bị đau đó!
Cô nằm bò trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, cố gắng trút hết nỗi nhục nhã sự không cam chịu trong lòng, người qua lại chỉ dửng dưng nhìn cô, không ai dám tiến tới đỡ cô!
Kể từ khi lớn lên, đây không phải là lần đầu tiên cô bị xúc phạm như vậy, nhưng cô không biết tại sao?
Lần này, sau khi nghe từ “con ngoài dã thú” từ miệng của Lục Dật Kha, cô đã vô cùng đau đón.
Đột nhiên có ai đó kéo tay cô.
Lam Hân từ từ ngước mắt lên, trong ánh hoàng hôn, một khuôn mặt đẹp trai và dịu dàng lọt vào mắt cô.
ì Dù thế giới này có tàn nhẫn đến đâu, dù họ có không chấp nhận những người phụ nữ không chồng nuôi con đến mức độ nào.
Nhưng cô đã đi qua con đường khó khăn nhất phía trước rồi, giờ đây cô còn điều gì phải sợ chứ?
Âu Cảnh Nghiên không nói gì mà chỉ kéo cô đứng lên.
Lam Hân đứng lên, cúi đầu nhìn chân của mình, khẽ nhúc nhích.
Một cơn đau nhói ở mắt cá chân, cô hơi chau mày, cú ngã quá nặng khiến cô ấy bị trẹo chân.
Cô di chuyển một cách từ từ, cả người cô như nghiêng về phía trướ!
c Âu Cảnh Nghiêu nhanh chóng đỡ lấy cô, nói: “Có vẻ như trẹo chân rồi, chúng ta hãy đến bệnh viện trước đã!”
Lam Hân nhìn anh cười: “Thư kí Âu, tôi có thể tự mình đi tới bệnh viện, anh cứ về trước đi!”
Nghe xong, Âu Cảnh Nghiêu chỉ nhìn cô mà không rời đi!
Lam Hân nhìn anh bất động, nhất thời không biết nên nói gì!
Nghe nói, Âu Cảnh Nghiêu là một người thích yên tĩnh!
Khi anh ta trầm mặc sẽ tạo cho người ta cảm giác cách biệt với thế giới, khí chất trong sạch và dịu dàng toát ra từ anh ta khiến í người ta không dám phát ra tiếng động, vì sợ làm phiền anh!
Âu Cảnh Nghiêu ngây người nói: “Tôi đưa cô đi bệnh viện!”
Giọng nói vô cùng dễ nghe nhưng lại khiến người ta không dám chen ngang.
Tuy là người kín tiếng, tính tình lạnh lùng, không thích gần gũi phụ nữ nhưng anh ấy chắc chắn là người có tính cách ngoài lạnh trong nóng.
Thấy thái độ kiên quyết của anh ta, Lam Hân không nói gì thêm?
“Lam Lam.”
Đột nhiên, có giọng nói thân thương vang lên.
Lam Hân ngắng đầu cười: “Bó, sao bố lại ở đây?”
Nhìn đôi mắt sưng đỏ của con gái, Dịch Thiên Kì khẽ chau mày đau đớn!
Lúc ông ở trên xe, tình cờ đến ngã tư đèn đỏ, ông ngắng đầu lên thì nhìn thấy cô.
Dịch Thiên Kì nhìn cô và hỏi: “Lam Lam, vừa hay bố cũng muốn biết tại sao con lại ở đây? Chỗ này rất xa nhà? Con đến đây làm gì chứ?
“Với cả, ai đã ức hiếp con vậy?”
Nói xong, ông nhìn Âu Cảnh Nghiêu đang đứng ở một bên.
Ẵ “Thư ký Âu, đã lâu không gặp!” Ông nhìn Âu Cảnh Nghiêu bằng đôi mắt lạnh lùng.
Âu Cảnh Nghiêu cũng chỉ lạnh lùng đáp: “ Chào giám đốc Dịch!”
“Lam Lam sao lại…” Dịch Thiên Kỳ nhìn Âu Cảnh Nghiêu hỏi.
“Bị ngã thôi ạ!” Âu Cảnh Nghiêu trả lời ngắn gọn.
“Lam Lam, con bị thương ở đâu? Khi đi đường phải chú ý chứ, đừng đi nhanh như vậy, biết chưa?” Dịch Kì Thiên nhẹ nhàng, ôn tồn dặn dò.
Lam Hân cười nói: “Bố, vừa rồi con đi đường không chú ý nên bị treo chân rồi!”
“Bồ sẽ đưa con đến bệnh viện.” Nói xong Dịch Thiên Kì ra hiệu cho trợ lí Dương lái xe tới.
Dịch Thiên Kì nói: “Thư ký Âu…”
Nhưng Dịch Thiên Kì vẫn chưa nói xong thì Âu Cảnh Nghiêu đã bế Lam Hân lên.
Và đi về phía ô tô cách đó không xa.
Dịch Thiên Kì chau mày nhìn cái bóng thẳng đứng của Âu Cảnh Nghiêu, vẻ mặt không vui, ông có nói là nhờ anh bế con gái của mình đâu chứ?
Thằng nhóc này!!
Dịch Thiên Kì cũng đi theo sau.
Âu Cảnh Nghiêu liếc nhìn Lam Hân trong vòng tay anh, bình thường trông cô rất gầy, không ngờ khi bé trên tay lại chẳng thấy nặng tẹo nào!
Bình thường cô không ăn cơm sao? Sao có thể gầy như vậy chứ?
Dương Uần đã xuống xe và mở cửa.
Âu Cảnh Nghiêu cần thận đặt Lam Hân xuống ghế saul Lam Hân nhìn anh cười: “ Cảm ơn anh, thư kí Âu!”
Âu Cảnh Nghiêu không nói gì, đóng cửa xe rồi đứng sang một bên!
Dịch Thiên Kì cười khách sáo: “Cảm ơn cậu, thư kí Âu, vậy chúng tôi đi trước nhé!”
Nói xong, ông lên xe và ngồi bên cạnh Lam Hân.
Âu Cảnh Nghiêu nheo mắt nhìn theo chiếc xe đang chạy rồi quay lại đi trên vỉa hè.
Đi được một lúc, anh lấy điện thoại ra gọi cho Lục Hạo Thành.
“A lô!” Giọng nói mệt mỏi của Lục Hạo Thành vang lên bên kia đầu dây điện thoại.
Âu Cảnh Nghiêu khẽ chau mày hỏi: “Vẫn chưa dậy sao?”
“Âu Cảnh Nghiêu, tôi đang ở công ty, sao cậu lại trốn làm?”
“Mệt!” Âu Cảnh Nghiêu chỉ trả lời bằng một từ.
“Có chuyện gì sao?” Lục Hạo Thành hỏi lại.
“Có!” Âu Cảnh Nghiêu đáp.
*Nói đi!” Lục Hạo Thành có chút không kiên nhẫn.
“Đến công ty hay đến nhà anh?” Âu Cảnh Nghiêu hỏi tiếp.
“Xem ra, nói qua điện thoại không tiện à? Hay là chúng ta đi ăn cơm đi, bên phía quảng trường Thời Thượng nhé, tới quán mà chúng ta hay đến ăn!”
“Được! Nói xong Âu Cảnh Nghiêu liền tắt máy.
Anh đi đến bên đường, bắt một chiếc taxi, và báo địa chỉ cần đến cho tài xế!
Còn Lam Hân, cô không dám bộc lộ cảm xúc trước mặt bố mình.
Nhưng trong đầu cô vẫn văng vẳng những lời đay nghiến của Lục Dật Kha.
Cô vốn tưởng rằng mình đã mạnh mẽ rồi, nhưng có lẽ cô đã đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của mình!
Lời nói của Lục Dật Kha khiến cho cô vô cùng đau đón.
Dịch Thiên Kì nhìn con gái, thấy con gái tâm trạng bối rối, đầy suy tư, ông là người từng trải, tất nhiên ông biết không phải tự nhiên mà cô ngã như vậy.