Mỗi khi phải đối mặt với thất bại, Cố An An luôn muốn chạy trồn sự buồn chán, phiền muộn và tất cả những rắc rồi trên thế giới này.
Lục Hạo Khải khẽ chau mày, mặc dù Cố An An học chuyên ngành thiết kế nhưng lại không chuyên sâu, chỉ cần nhìn thiết kế của cô ta là nhận rõ được điều này.
Cô ta hoàn toàn không để tâm đến việc thiết ké!
Khi biết được những điều này, Lục Hạo Khải đã không ấp ủ thêm hy vọng, niềm tin nào ở cô ta nữa!
Nhưng bây giờ thì khác, nếu Cố An An được nhận làm học trò của Lý Nghệ Na, lại còn với tư cách là vợ chưa cưới của Lục Hạo Khải nữa thì công ty của anh ta sẽ không phải lo lắng, phiền muộn gì nữa.
“Haiz!” Anh ta thất vọng rên rỉ.
Thở dài một tiếng nhưng anh ta không nói thêm gì, bẻ tay lái, rẽ vào một con ngõ.
Mặc dù không nói gì nhưng tiếng than của Lục Hạo Khải đủ khiến Cố An An cảm nhận được sự mỉa mai của anh ta dành cho mình.
Cô ta cảm thấy rất khó chịu, siết chặt tay nói: “Hạo Khải, từ giờ trở đi em sẽ chăm chỉ học tập để sau này giúp ích cho anh.”
Lục Hạo Khải nghe vậy nhưng cũng không phản ứng gì cả, cũng không thèm liếc nhìn cô ta một cái.
Cố An An là ai chứ?
Cố An An là hàng xóm cạnh nhà anh ta, hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nên Lục Hạo Khải biết rõ cô ta là người như thế nào ngoài mặt là một cô gái ngoan ngoãn, hiền lành, nói năng nho nhã, ngọt ngào, nhưng trong lòng cô ta đang nghĩ gì chứ?
Điều đó chỉ có cô ta biết rõ!
Lục Hạo Khải cưới cô ta chẳng qua là vì nễ mặt nhà họ Có, chung quy là cũng tại bố anh ta là một người vô cùng cố chấp?
Nếu anh ta không kết hôn với Cố An An thì anh ta không được ngồi vào vị trí kế thừa tập đoàn Lục Trăn.
Cố An An không thấy Lục Hạo Khải đáp lại lời nào liền từ từ ngước lên nhìn anh ta, trong mắt anh ta lộ rõ vẻ mỉa mai, cười nhạo cô ta.
Thấy vậy cô ta liền cắn cắn môi, không nói gì nữa.
Tự sâu thẳm cõi lòng, cô ta tự ngẫm rằng, liệu cô ta còn có thể trông chờ ở người đàn ông này điều gì nữa đây?
Lục Hạo Khải uễ oải nói: “Xem ra, Lam Hân quả nhiên là một nhân tài được Lý Nghệ Na nhắm trúng rồi.”
Cố An An nghe những lời này, chợt cảm thấy mọi thứ trước mắt tối sầm lại, ruột gan đau quặn lại, vô cùng đố ky, ganh ghét Lam Hân.
Trước giờ, cô ta chưa từng hận ai cả, duy chỉ có Lam Hân bị cô ta hận đến mức muốn giết chết ngay tức khắ!
c Những ý nghĩ điên rồ như vậy đã nảy lên trong lòng cô ta từ lúc nào không hay!
Cố An An mỉa mai, nói: “Nếu thấy cô ta tài giỏi như vậy thì anh có thể đưa ra mức lương cao hơn để cô ta về công ty anh làm việc, chỉ cần có được cô ta thì tập đoàn Lục Trăn chắc chắn sẽ đủ sức cạnh tranh với tập đoàn Lục Thị.”
Lục Hạo Khải cười khẩy: “Cố An An, ý này hay lắm, để hôm nào anh hỏi dò Lam Hân thử xem sao.”
Nghe thấy lời này, Cố An An mặt tái mét.
“Anh …” Cô ta tức giận nhìn Lục Hạo Khải.
Lục Hạo Khải mỉm cười: “An An, chẳng phải ý đó là do em tự nói ra hay sao!”
Cố An An đột nhiên run lên, mắt đẫm lệ, hình bóng Lục Hạo Khải trước mặt cô ta cũng mò nhạt dần.
Lục Hạo Khải bỗng cảm thấy thái độ này của cô ta có gì đó sai sai, bèn liếc mắt sang nhìn, hỏi: “Sao thế, sắp khóc à2”
Cố An An run run nói: “Lục Hạo Khải, anh đừng quên là giờ em đã là vợ sắp cưới của anh đấy.”
Lục Hạo Khải bật cười, nói: “Cố An An, em không phải nhắc nhở anh đâu, anh biết em là vợ sắp cưới của anh mà!”
Thỉnh thoảng cô ta cũng nhắc nhở anh ta chuyện cô ta từng thích Lục Hạo Thành đến cỡ nào.
Lục Hạo Khải vẫn luôn trằn trọc khôn nguôi vì phải cưới một người phụ nữ mà Lục Hạo Thành không cần. . truyện ngôn tình
Lam Hân năm lần bảy lượt phá hỏng chuyện của anh ta, làm sao anh ta có thê tha thứ cho cô được chứ?
Cố An An nghe xong những lời mỉa mai, châm chọc của Lục Hạo Thành bèn buồn bã nhắm chặt mắt lại, đây chính là nỗi đau mà suốt cả đời này cô ta không muốn hồi tưởng lại thêm bắt cứ một lần nào nữa.
Vì cô ta biết rõ rằng sự nhút nhát, yếu kém của mình không thể đấu được với hiện thực khốc liệt này.
Nhưng cũng có đôi khi, chính nỗi đau khiến người ta tỉnh táo hơn, cô ta chợt hiểu ra rằng, trong cuộc đời này, bất cứ hoàn cảnh nào, người đáng để tin cậy nhất vẫn chỉ là chính mình!
Cô ta cũng từng vạch sẵn một bài toán, chỉ khi lấy Lục Hạo Khải thì cô sẽ được nhà họ Lục và nhà họ Cố chia cho ít cổ phần, hơn nữa, mẹ cô cũng từng hứa sẽ cho cô một tòa biệt thự coi như là của hồi môn.
Chỉ có như vậy mới, cô ta mới có thêm cảm giác an toàn!
Lúc này, Lam Hân và Nhạc Cần Hy đã đi đón Tiểu Tuấn và Kỳ Kỳ đến quán Thẩm Giai Kỳ ăn tối.
Ăn xong, họ lại cùng nhau về nhà Lam Hân.
Trong cùng một buổi tối, có người vui, có người buồn!
Ngày hôm sau, Lam Hân vẫn đi làm như thường lệ, nay là thứ sáu nên cô càng bận rộn hơn!
Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, trang nhã và nhẹ nhàng, bộ váy cùng với nước da trắng mịn, nõn nà càng khiến cô trở nên xinh đẹp, hệt như tiên nữ giáng trần vậy.
Cô tự tin bước đi, nhưng vừa vào công ty lại thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt lạ thường.
Lam Hân lấy làm lạ, không lẽ cô lại gặp phải chuyện gì sao?
Cô liếc nhìn về phía cửa thang máy, một nhóm 4-5 nhân viên túm lại với nhau xì xầm bàn tán, thấy cô đi tới liền nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ.
Thường thì khi gặp cô, mọi người đều chào cô một tiếng “Chào trưởng phòng Lam”.
Còn hôm nay thì mọi người thấy cô xong liền vội vàng cúi đầu làm ngơ, vờ như không thấy!
Lam Hân thấy khó hiểu, liền lấy điện thoại ra xem.
Cô nhìn lên đoạn clip hiện trên màn hình, mắt khẽ nheo lại.
Tiêu đề là: Lam Hân-Trưởng phòng thiết kế tập đoàn Lục Thị, đời sống không đứng đắn, quan hệ qua lại với hai người đàn ông cùng một lúc.
Bức ảnh phía dưới được chụp lúc Cần Hy đón cô tan làm, bóng dáng hai người đang đi về phía xel “Khốn kiếp!” Cô thầm rủa.
Thấy thang máy đến, cô bước đến nhưng lại bị Cố An An bước ra từ trong đám đông đến chặn lại.
Lam Hân liếc nhìn dáng người cao, ngang tàn đang chặn đường của cô, trong lòng cười nhạo, tự nhủ “Cô ta ngày nào cũng làm chuyện này mà không thấy chán sao?”
Ngày nào cũng hệt như một con ruồi vậy, bám riết lấy cô không chịu buông tha!
Cố An An vừa ra tay hành động, mọi người xung quanh lại đứng túm năm tụm ba lại xì xào bàn tán.
Trong số đó, hầu hết mọi người đều biết quan hệ giữa Cố An An và Lục Hạo Khải!
Cố An An nhìn Lam Hân, thấy hôm nay cô mặc một bộ váy trắng rất xinh, chỉ muốn xé tan ngay lập tức.
Cô ta mỉa mai nói: “Lam Hân, không ngờ cô có giám đốc Lục rồi mà vẫn còn đi dụ dỗ người đàn ông khác nữa!”
Lam Hân nghe vậy, liền tức giận nhìn cô ta, nghiêm nghị nói: “Cố An An, sáng ngủ dậy cô chưa đánh răng à, chả trách sao hơi thở khó ngửi quá!”
“Cô hãy cần thận với lời nói của mình đi!”
“Chủ tịch tập đoàn Nhạc Thị, Nhạc Cần Hy là bạn tôi, chúng tôi đã là bạn tốt của nhau suốt bảy năm nay rồi, cậu ấy cũng là em trai của mẹ nuôi các con tôi nữa, chúng tôi trước giờ vẫn rất thân thiết với nhau.”
“Vậy thì tôi còn phải quyến rũ cậu ấy làm gì nữa chứ?”
Nghe xong, mặt mày Cố An An tái mét, hệt như vừa bị Lam Hân tát thẳng một cái vào mặt vậy.
Hóa ra người đàn ông đó là Nhạc Cần Hy.
Chết tiệt, người đàn ông đó cũng không phải người dễ động vào?
Lục Hạo Khải đúng là tên ngốc, đến người đó là ai mà cũng không biết, dám đăng tin như thế!
Lần này thì tiêu đời rồi!
Những người xung quanh ban nãy còn xì xèo bàn tán, giò im bặt!
Nhạc Cần Hy là chủ tịch của tập đoàn Nhạc Thị tại Phàn Thị, trong giới kinh doanh ai cũng biết tiếng, anh ta là một người có máu mặt trong ngành!