Lục Hạo Thành sắt lạnh như dao, tưởng không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt đen lại sắc bén kinh người, toàn thân có hơi thở nguy hiểm.
Anh nhặt chìa khóa xe, sải bước ra ngoài.
Mộc Tử Hoành vừa thấy liền gọi: “Hạo Thành, cậu đi đâu? Chờ tôi với”
Lục Hạo Thành lạnh lùng nói: “Tôi có việc, đừng đi theo tôi.”
“2 2” Mộc Tử Hoành, sao anh lại không biết cậu ta có việc gì nhỉ?
Haizz! !
Những gì đã xảy ra trong những ngày qua thực sự làm khó cậu ta.
Nhìn thấy mẹ ruột cũng không thể nhận nhau, nhìn thấy người phụ nữ mình yêu cũng không nhận ra mình.
Thế giới này , có ai oan ức như Lục Hạo Thành chứ?
Mộc Tử Hoành ngây người đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Cố Ức Lâm gọi lại anh lại: “Tử Hoành, mọi người còn chưa ăn cơm, cùng nhau đi ăn cơm đi!”
Mộc Tử Hoành không nẻ tình nói: “Không đi, tâm trạng không tốt!”
Cố Ức Lâm cau màu, trêu chọc: “Mộc Tử Hoành, cậu thất tình chắc?”
Mộc Tử Hoành không hòn giận nhìn lại, đúng là anh có cảm giác bị thất tình.
Nhạc Cần Nghiên vẫn phót lờ anh, mỗi ngày anh đều gửi tin nhắn hỏi thăm cho cô, nhưng như đá chìm đáy biển.
Nhạc Cần Nghiên đã lâu không trả lời tin nhắn.
Cố Ức Lâm cười cười, khẽ nheo mắt: “Xem ra tôi đoán đúng À:m rồi.
Mộc Tử Hoành nỗi giận: “Đúng cái gì mà đúng? Cậu đã từng thấy tôi có phụ nữ chưa? Quên đi , quên đi, không nói việc này, không phải muốn uống rượu sao? Đi thôi! Gọi cả Cảnh Nghiêu cùng Cảnh Minh.”
Lục Hạo Thành không về nhà, một mình anh trở về làm gì?
Một mình đối mặt với những đồ đạc lạnh lẽo đó, anh mới là coi tiền như rá!
c “Tôi không đi.”
“Tôi cũng không đi!”
Âu Cảnh Nghiêu cùng Tô Cảnh Minh cùng từ chối.
Mộc Tử Hoành vừa nghe liền chế nhạo: “Ô! Hai người này, giả vờ gì chứ? Ức Lâm thật vất vả mới mời chúng ta ăn bữa cơm, không thẻ thống khoái một chút sao?”
Tô Cảnh Minh lạnh lùng nhìn anh một cái: “Tôi cũng muốn thống khoái đáp ứng, chỉ là sợ cảm giác vừa tỉnh, lại đang ôm bánh xe ngủ dưới gầm xe đó.” Nghĩ đến chuyện lần trước, anh cũng tức điên, ôm bánh xe ngủ mà cũng có thể nằm mơ đang ôm người đẹp.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cảm giác có chút sợ hãi, bãi đỗ xe kia, có phải hay không máy thứ không sạch sẽ gì đó.
Mộc Tử Hoành vừa nghe, nháy mắt hiểu được cậu ta đang ghi hận mình.
Âu Cảnh Nghiêu thì đang nhớ thương số tiền mình đã bỏ ra lần trước.
Mộc Tử Hoành lạnh lùng nói: “Ai bảo hai người sau khi say thì không có tố chá ? Tô Cảnh Minh, cậu uống say liền đánh người, Âu Cảnh Nghiêu, cậu uống say thì nôn hết lên xe người khác, chẳng lẽ tôi có nói sai sao?”
Âu Cảnh Nghiêu đứng dậy, chiếc áo sơ mi trắng cắt may thủ công, chiếc quần tây trang màu đen, khiến dáng người anh càng thêm cao ngất, vẻ mặt không chút thay đổi, giọng điệu thản nhiên: “Cậu cũng không nói gì sai, chỉ là cậu làm sai mà thôi! Đâu có hẹn nhau uống rượu.”
Mối thù này, anh vẫn ghi nhớ, cậu ta căm tức anh nôn lên xe, liền bỏ lại anh ngủ một đêm trên đó.
Mộc Tử Hoành vừa đi vừa nói : “Được được được.Các người không đi, tôi cùng Ức Lâm đi.”
Mộc Tử Hoành nhìn thoáng qua Có Ức Lâm, “Ức Lâm, đi thôi, hai chúng ta cùng đi, nhìn tâm trạng cậu mấy ngày nay cũng không tốt, tôi đi cùng cậu uống vài chén!”
Mộc Tử Hoành tràn ngập nhiệt tình .
Cố Ức Lâm gật đầu, chuyện nhà họ Khương, mặc dù đang khiến cả thành phố xôn xao, nhưng đối với bọn họ, đó là chuyện bình thường.
Mấy người tụ tập cũng sẽ không nói đến chuyện này, dù sao hiện tại, chủ đề này đối với anh cũng rất nhạy cảm.
Thật ra Cố Ức Lâm có chút tò mò Lục Hạo Thành đã làm gì, gọi Mộc Tử Hoành ăn cơm, cũng muốn hỏi thăm.
Lục Hạo Thành quan tâm đến ai nhất? Chắc chắn là em gái Tiểu Ức của anh.
Anh muốn biết mối quan hệ giữa Lục Hạo Thành và Lam Hân.
Mà Cố An An đang thê thảm ngồi bên cạnh, bị Cế Ức Lâm gọi tên: “An An, em đưa mẹ về trước, anh sẽ về sau, chuyện tối hôm nay không cần nói cho cha và anh cả, chuyện này anh sẽ tự nghĩ biện pháp xử lý.”
Còn chưa tới đường cùng, tất cả đều còn có cơ hội.
Hạo Thành cũng đã đồng ý hợp tác, anh cũng không cần quá lo lắng .
Trong mắt mọi người, Lục Hạo Thành là một người có thể chống được trời cao, chỉ cần cậu ta ở đó, trời có sập xuống, bọn họ cũng không cần lo lắng.
Cố An An gật đầu: “Được! Anh hai, anh cũng uống ít nhé, uống rượu hại cơ thể” Giọng điệu đầy quan tâm, so với anh cả, cô ta thích anh hai nho nhã hơn.
“Được!” Cố Ức Lâm thản nhiên đáp.
Cố An An nhìn Lâm Mộng Nghi vẫn chưa nói gì, vẻ mặt tái nhọt, biết bà ta còn lo lắng chuyện vừa rồi, liền khuyên nhủ: “Mẹ, không cần quá lo lắng, giám đốc Lục đã đáp ứng hỗ trợ, công ty sẽ không có việc gì .”
Tắt cả đều tin tưởng thái độ làm người của Lục Hạo Thành.
Cô ta cũng rất tin tưởng người đàn ông này, nhưng bỗng nhiên trong mắt anh cô ta lại trở thành trò cười.
Lâm Mộng Nghi đứng dậy, không nói gì, trực tiếp đi ra ngoài.
Đi được vài bước, đột nhiên quay đầu lại, nhìn Mộc Tử Hoành, hỏi: “Tử Hoành, ta có thể hỏi một việc được không?”
Mộc Tử Hoành vừa nghe giọng điệu nghiêm túc này, lập tức không muốn trả lời, ai biết thứ bà ấy ném ra bây giờ có phải quả bom không chứ.
Anh ảm đạm cười: “Bác gái Cố, mời nói!”
“Lam Hân và Dịch Thiên Kỳ, có quan hệ gì? Vừa rồi lúc ta đến đây, có thấy trợ lý của ông ấy tới đón Lam Hân.”
Mộc Tử Hoành vừa nghe, quả nhiên là một quả bom, lời này anh phải trả lời thế nào đây?
“Không biết!” Mộc Tử Hoành thản nhiên đáp, tuy rằng bọn họ đều biết Lam Hân chính là con gái Dịch Thiên Kỳ nhưng giờ trên mạng cũng đang dậy sóng, mọi người đều ở cố đoán xem con gái Dịch Thiên Kỳ rốt cuộc là ai?
Dù sao khối tài sản hàng trăm triệu thật đáng ghen tị.
Lục Hạo Thành cũng đã dặn qua Tô Cảnh Minh, khi Dịch Thiên Kỳ chưa có công bố chính thức gì, thì không thể nói với bất cứ ai vấn đề này.
Dù sao, Tô Cảnh Minh khác với Mộc Tử Hoành và Âu Cảnh Nghiêu cậu ta chỉ cần vui vẻ là không quản nổi miệng mình.Cho nên, lúc Lâm Mộng Nghỉ hỏi câu này, theo bản năng cậu ta bắt đầu ngứa mồm miệng, nhưng cũng không thể vì nông nổi mà đắc tội Lục Hạo Thành .
Sau đó, anh nhận ra rằng mình đã đắc tội Lục Hạo Thành những lần trước như thế nào .
Là chuyện Lam Hân mua nhà, chỉ trách bản thân quá trì độn .
Đôi khi anh rất muốn tát cho mình một cái, để bản thân tỉnh táo lại.
Lâm Mộng Nghi gắt gao_ nhìn Mộc Tử Hoành.
Mộc Tử Hoành cũng thản nhiên nhìn lại.
Cuối cùng, vẫn là Lâm Mộng Nghi bị đánh bại, bà ta không nói gì, cùng Cố An An rời đi.
Mộc Tử Hoành vừa thấy, âm thầm thở dài nhẹ nhõm.
Đối với yêu cầu công việc ở công ty họ, Lam Hân làm việc rất nghiêm túc, chăm chỉ, kiên nhẫn và có năng lực, có thể gọi là người trong sạch nhát ở tập đoàn Lục Thị .