Lam Hân lạnh lùng nhìn qua, ánh mắt thuần khiết bình tĩnh: “Cô không cần quan tâm làm sao tôi biết được. Nhưng chuyện của tôi cô đừng xen vào, tránh ra!”
“Lam Hân, tôi sẽ không để cô đi” Cố An An cố chấp nói.
“Cô muốn làm gì?” Lam Hân bắt đầu. không kiên nhẫn.
Cố An An nghỉ ngờ. nhìn cô: “Khương Lam Hân, cô thực sự bị dị ứng với xoài và dứa, có phải hay không?”
Cô ta vẫn hoài nghỉ mình nhầm lẫn, nhưng không biết đã sai ở đâu.
Hai lần kiểm tra quan hệ ruột thịt cũng đều là phủ định, nhưng trong lòng cô ta vẫn nghi vấn về Lam Hân. Đặc biệt là cách cư xử bất thường của Lục Hạo Thành khiến càng khiến cô ta khó hiểu.
Lam Hân vừa nghe lời này, nghĩ tới việc Cố An An làm giám định , cô hỏi: “Vì sao cô cứ thắc mắc chuyện này?”
“Không cần quan tâm vì sao tôi muốn biết? Chỉ cần trả lời tôi là phải hay không?” Cố An An tỏ ra cao ngạo.
Lam Hân liếc cô ta, không nói gì.
Trong lòng cô thầm nghĩ, lẽ nào Cố An An cũng nghỉ ngờ cô?
Lúc ở Hải Thành, cô nghe được những lời Lục Hạo Thành nói, không biết vì sao đáy lòng bỗng nhiên liền nổi lên suy nghĩ lại, nhưng sau khi trở lại đây, lại mát hết dũng khí kiểm chứng.
Cô nhìn Cố An An, khóe môi nở một nụ cười lạnh: “Cố An An, vì sao tôi phải nói cho cô biết?”
O4 v5 ” Cố An An biết Lam Hân rất khó đối phó, chính cô ta đã từng ê chề dưới tay Lam Hân nhiều .
“Khương Lam Hân……
“Tôi là Lam Hân.” Lam Hân lạnh lùng gắt lời.
Cố An An châm chọc “Sao nào? Khương Lam Hân, nhà họ Khương dù sao cũng nuôi lớn cô, để cô thừa nhận thân phận của mình thì khó đến vậy sao?”
Cố An An thấy Lam Hân như vậy, đáy lòng lại nỗi lên ý định xấu xa, cô ta sợ, sợ Cố Ức Lam thật sự trở về, bản thân sẽ mắt đi cha mẹ, mắt đi hai anh trai.
Nhiều năm qua, cô ta đều sống trong lo sợ, cho nên, tuyệt đối sẽ không để Cố Ức Lam trở về nhà họ Có.
Lam Hân đột nhiên nở nụ cười: “Cố An An, cô có quan hệ gì với nhà họ Khương? Tại sao muốn biết tôi có dị ứng với dứa và xoài hay không? Đủ kiểu hành động của cô, khiến tôi không thể không tự hỏi cô có mục đích gì.”
“Làm ơn đi, Khương Lam Hân. …..
“Lam Hân!” Lam Hân tức giận ngắt lời, “Cố An An, nghe cho kỹ, tôi gọi là Lam Hân, không phải Khương Lam Hân.”
Cố An An tức giận nói: “Quan trọng như vậy sao? Mặc kệ cô có thừa nhận hay không, cũng không thể xóa sạch thân phận trong quá khứ.”
“Đó là chuyện riêng của tôi, cô không cần lo, cô lo tốt chuyện của bản thân đi! Vấn đề nghiên cứu thị trường, cô còn chưa đưa ra kết luận, công việc của nhóm khác từng bước tiền hành, chỉ là nhóm của cô cản trở tiến độ công việc.”
“Mặc kệ cô có chuyện gì, xin đừng trì hoãn toàn bộ tiến độ công việc , chúng ta là một đoàn đội, không phải mỗi mình Cố An An làm việc.”
Lam Hân nói xong, lướt qua Cố An An bước đi.
Cố An An không cam lòng gọi lại “Lam Hân, cô thiết kế cho cô Lí Nghệ Na trang phục gì?”
Lam Hân dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua đối phương, giọng điệu lạnh như băng: “Không thể hồi đáp.”
“Lam Hân, tôi thừa biết cô chính là Khương Lam Hân, cũng rất muốn biết vì sao cô không dám thừa nhận thân phận của mình?” Cố An An không muốn buông tha Lam Hân, vẫn dây dưa không dút.
Lam Hân ngoái đầu nhìn lại, mái tóc xoăn xinh đẹp theo gió phiêu động, đôi môi hơi mím lại ướt át, đôi mắt to trong suốt sâu không lường được.
Cố An An vừa thấy, bỗng nhiên phát hiện, Lam Hân và mẹ mình thật sự có vài phần giống nhau.
Lam Hân cười nói: “Cố An An xem ra cô rất quan tâm đến tôi.”
Sau khi nói xong, đôi môi quyến rũ khẽ mím lại, hàng mi dày dài che khuất đôi mắt trong veo xinh đẹp.
Cố An An gấp gáp nói: “Lam Hân, tôi không có hứng thú với cô, tôi chỉ nghĩ vì sao Lục Hạo Thành lại đối tốt với cô như vậy?”
Cô ta tất nhiên sẽ không dẫn Lam Hân theo phương hướng đó.Chuyện này vẫn khó để xác định.
Lam Hân nhíu mày, thật ra cô cũng rất tò mò, tại sao Lục Hạo Thành sao lại đối xử với cô như vậy?Bao gồm cả việc cứu Kỳ Kỳ, anh chạy còn nhanh hơn cô, thậm chí còn quan tâm Kỳ Kỳ nhiều hơn.
Cô cười nói: “Cố An An, cô đi hỏi Lục Hạo Thành đi! Điều cô muốn biết , cũng là điều tôi muốn biết.”
Nói xong, cô xoay người liền rời đi.
Lần này, Cố An An cũng không gọi lại cô.
“Hừ!” Cố An An tức giận đập đồng tài liệu lên bàn.
Vẻ mặt âm trầm lầm bằm: “Khương Lam Hân, tôi sẽ kiểm tra một lần nữa .”Cố An An liếc nhìn văn phòng rộng lớn và sáng sủa, hai tay vẫn khoanh trước ngực, cao ngạo tựa vào bàn làm việc.
Trên người cô ta mặc chiếc váy trắng ôm sát cơ thể tôn lên vóc dáng tỉnh té, thiết kế cổ chữ V để lộ xương quai xanh, thể hiện vẻ đẹp bí ẩn.
Cô ta lại suy ngẫm, không được, chuyện về Lam Hân nhất định phải kiểm tra lại lần nữa.
Những năm gần đây, Lam Hân là người cô ta khiến cô ta có cảm giác nguy cơ nhát, luôn cảm thấy Lam Hân chính là Cố Ức Lam.
Cố An An đứng hồi lâu, mới không cam lòng ôm tư liệu ra khỏi văn phòng.
Mà Lam Hân, trở lại văn phòng tiếp tục làm việc, đúng năm giờ, cô liền đứng dậy tan tầm.
Lục Hạo Thành cùng Mộc Tử Hoành cũng bận rộn một ngày không trở về.
Cô tạm biệt Âu Cảnh Nghiêu, Ninh Phi Phi, liền trực tiếp tan tầm.
Nhưng cô có chút kỳ quái, hôm nay ánh mắt Âu Cảnh Nghiêu nhìn cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn.Nhưng bản thân còn có việc, cũng không kịp nghĩ nhiều.
Cha đã gọi điện thoại, báo đã sắp xếp thời gian để cô đến gặp Đào Mộng Di.
Sau khi xuống lầu, cô đã tháy trợ lý của ông đã lái xe tới đón.
Trợ lý Dương nhìn thấy cô liền mở cửa, cười nói: “Tiểu thư, mời lên!”
Cô cười lễ phép, “Cám ơn chú Dương.”
Lam Hân định lên xe, nhưng lại bị người gọi lại.
“Lam Hân.”
Lam Hân nhanh chóng quay đầu lại, là Cố phu nhân và Có Ức Lâm.
Lam Hân sa sầm mặt, có chút bất đắc dĩ, sao đi đâu cũng gặp người nhà họ Cố vậy chứ?
Cố Ức Lâm nhìn thấy Lam Hân, lập tức đã nghĩ đến Trầm Giai Kỳ.
Cô là bạn của Giai Kỳ, không biết cô có biết cô ấy đang ở đâu không?
Anh có chạy qua nhà Giai Kỳ vài lần, nhưng cô ấy đã chuyển đi rồi, còn đổi số điện thoại, anh tìm khắp nơi đều không thấy.
Anh nhớ cô, trước đây anh có thể bí mật nhìn cô, nhưng bây giờ khi cô rời đi,muốn nhìn trộm cô cũng thật khó khăn.
Lam Hân mặt không chút thay đổi hỏi: “Cố phu nhân, giám đốc Có, có việc gì sao?” Giọng cô thờ ơ và xa cách.
Lâm Mộng Nghi liếc nhìn cô, lại nhìn về phía Dương Uẩn, nói: “Trợ lý Dương, chúng ta đã từng gặp nhau, thật sự là trùng hợp, không nghĩ tới lại gặp ông ở đây.”
Dương Uẫn nhìn thấy vẻ mặt của Lam Hân, giọng cũng có chút xa cách: “Cố phu nhân, đã từng gặp qua một hai lần.”
Lâm Mộng Nghỉ vừa nghe giọng điệu lạ lùng này, trong lòng có chút không thoải mái.