Lam Hân quay đầu nhìn anh, mỉm cười, có chút kỳ lạ không nói nên lời: “Lạc Cần Hi, thì ra anh có chuẩn bị mà đến à?”
Lạc Cần Hi mỉm cười: “Lam Lam, có lần nào anh mang tay trắng đến nhà em đâu?”
Lam Hân gật đầu: “Cũng đúng, với lại em cũng không khách sáo anh, cái gì cũng nhận lấy!”
Mỗi lần anh đến đều mua đồ ăn, mua giấy, mua đồ gia dụng, cô cũng không ngại để nhắc lại.
Còn mỗi lần cô đến nhà anh, cũng sẽ lịch sự mang theo một túi đồ lớn đi qua đó.
“Ha ha……” Lạc Cẩn Hi nhìn bộ dạng ngây ngây của cô, tốt hơn nhiều so với bộ dạng khóc lóc thảm thiết lúc nãy rồi.
“Lam Lam, em mau đi làm đi, anh đi chơi game với tiểu Tuấn đây.” Lạc Cần Hi nói, đứng dậy và đi xuống cầu thang, bây giờ mọi thứ đã rõ ràng, trong lòng Lam Lam cũng không bị rối nữa, mối quan hệ của họ vẫn như cũ, như vậy anh yên tâm rồi!
Lam Hân mỉm cười và trở về phòng thay quần áo.
Cô đi xuống tầng một, Lạc Cẩn Hi đang chơi game cùng hai anh em tiểu Tuấn.
Mà Thẩm Giai Kỳ đã ở trong phòng bếp để chuẩn bị bữa tối rồi.
Lam Hân bước vào trong thấy cô ấy đang mở nước rửa nguyên liệu và cúi đầu nhìn vào điện thoại.
Nước chảy tràn ra ngoài, mà cô ấy không hề phát hiện.
Cô hét lên, “Giai Kỳ, sao vậy?”
Thẩm Giai Kỳ nhanh chóng ngước lên nhìn cô, lại nhanh chóng lắc đầu: “Lam Lam. không sao?”
Lam Hân thấy cô ấy cười đau khổ hỏi: “là Cố Ức Lâm lại tìm cô sao.”
Thẩm Giai Kỳ có chút đăm chiêu, nụ cười vẫn cay đắng: “Đúng vậy! Anh ấy liên tục gửi tin nhắn hỏi tôi đang ở đâu?
Nhưng tôi không trả lời tin nhắn của anh ấy, mấy ngày này, hình như anh ấy tìm kiếm tôi khắp nơi, nhưng tìm thấy rồi thì có tác dụng gì chứ?
Tôi đã quyết định rồi, không muốn cố gắng mối quan hệ này nữa! Giống như Cố phu nhân nói, Cố gia bọn họ, ngưỡng cửa quá cao, người giống như tôi, không xứng đáng với nhà bọn họ.”
Lam Hân nghe xong, đáy lòng đau đớn không ngừng.
Cô mỉm cười an ủi cô ấy: “Giai Kỳ, tình cảm này của hai người, không phải vì ai phản bội ai, mà vì cha mẹ không đồng ý, nhưng, cô đã quên một câu, cha mẹ, dù cho có chấp, thì cũng không cố chấp qua được con cái của họ, tình cảm này của hai người vẫn còn hi vọng, bởi vì hai người rất yêu nhau, cô không nên kết luận sớm như vậy, đợi thêm chút nữa đi!”
Thẩm Giai Kỳ nhẹ lắc đầu, “Lam Lam, bỏ đi, tôi đã nghĩ thông suốt rồi, tôi đã mua số điện thoại mới, sau khi ăn tối, tôi sẽ đổi thẻ sim, chúng ta tạo lại wechat mới.”
“Được!” Đáy lòng của Lam Hân, khó chịu không ngừng.
Phải mất rất nhiều can đảm mới có thể đối mặt với tất cả mọi thứ như vậy.
Cô thấy cô muốn rửa nguyên liệu, bước qua và nói, “Giai Kỳ, cô đi nghỉ ngơi đi, để tôi nấu ăn, bây giờ cô vẫn còn ốm nghén, chút nữa làm cá cô sẽ không thoải mái đó.”
Thẩm Giai Kỳ nhìn lắc lắc đầu, “Lam Lam, không đâu, thường ốm nghén vào buổi sáng, ban ngày không bị, tôi cùng làm với cô nhé, cả ngày cô cũng cực khổ rồi, hai hôm nay tôi cũng ở nhà, không mệt mỏi.”
Lam Hân nghe xong, cũng chẳng còn cách nào ngoài việc tùy theo cô ấy mà thôi.
Một tiếng sau, cả hai đã nấu xong một bữa tối phong phú, cũng có mấy món cá mà Cần Hi thích ăn.
Sau khi mọi người vui vẻ ăn xong, Lạc cẩn Hi lại cùng tiểu Tuấn và Kỳ Kỳ, chơi đến hơn mười giò, mới rời đi.
Ngày cuối tuần thứ hai, Lam Hân cũng chẳng ra ngoài.
Chỉ ở trong nhà hoàn thành tác phẩm của Lý Nghệ Na.
Không ngừng nỗ lực, đều tự đốc thúc bản thân, mà hai ngày này, Lam Hân nhốt mình ở trong nhà, ngoài việc ăn uống thì là thiết kế, toàn tâm dùng tâm!
Đến tối chủ nhật, cô đã hoàn thành tác phẩm sau đó dùng điện thoại gởi cho Lý Nghệ Na.
Lúc gởi đi, cô cảm thấy rất nhẹ nhõm vì cô đã làm hết sức mình!
Mà hai ngày này, Lục Hạo Thành giống như biến mắt khỏi cuộc sống của cô vậy, không có một chút tin tứ!
c Ngày hôm sau, Lam Hân đi làm như bình thường.
Cô mặc một chiếc váy trắng, mái tóc mềm mại buộc đuôi ngựa, khiến cả con người cô trông cam luyện hơn.
Vừa đến cửa công ty, thì gặp phải Cố An An.
Vừa gặp được Cố An An, Lam Hân liền nhớ lại chuyện mà hôm qua Ninh Phi Phi kể lại cho cô.
Cô vẫn chưa chào hỏi, thì Cố An An đã đi ngang qua cô với khuôn mặt ảm đạm.
Cố An An hôm nay, mặc một chiếc váy bó sát màu đỏ, tôn lên dáng cao mảnh khảnh của cô, chiếc cỗ mảnh mai cao cao, cằm hướng về phía Lam Hân, khiến khí chất thục nữ dịu dàng vốn có của cô ta, lúc này kiêu ngạo như một con khổng tướ!
c “Sao vậy? Lam Hân, tối qua không về nhà cùng Lục tổng sao?”
Câu đầu tiên cô ta mở miệng nói là chê nhạo và có động cơ xấu.
Lam Hân cười nhạt: “cô Có, tại sao tôi phải về nhà với Lục tổng?”
Cố An An cười lạnh lùng: “hai người cũng đã ở cùng một khách sạn rồi, với lại còn tay trong tay đi dạo phố, quan hệ như VậY, l1à ” Cố An An nói tiếp: “Lam Hân, cô đừng có nói với tôi, giữa hai người còn vô tội?”
” giữa tôi và anh ấy như thế nào? Có liên quan đến cô sao?”
Lam Hân giọng điệu sắc bén, trực tiếp xông vào Cố An An.
Nếu như cô nhớ không nhằm, bây giờ cô ta là bạn gái của Lục Hạo Khải, mặc dù cô không biết lúc trước người phụ nữ này đã yêu Lục Hạo Thành như thế nào, sao bây giờ bỗng nhiên lại trở thành bạn gái của Lục Hạo Khải.
Nhưng cho dù là thân phận gì? Cô cũng không có tư cách chất vấn cô ta.
“Sao lại không có liên quan? Nếu như cô không xuất hiện, người Lục Hạo Thành sẽ kết hôn là tôi…… ¬ “Vậy trước khi tôi xuất hiện, sao anh ấy không lấy cô, nếu như anh ấy thực sự muốn kết hôn với cô, thì cho dù tôi xuất hiện.
Sao có thể làm lay động anh ấy được chứ, đừng có chỉ đứng nói không mà không cúi lưng, vô cớ hắc nước bản vào người khác.” Ánh mắt Lam Hân lạnh lùng ngắt đoạn cô ta.
\ 0Ô ” Cố An An lập tức nghẹn không biết nên nói gì cả.
May mà người phụ nữ này không phải là Cố Ức Lam, cuối cùng cô ta cũng có thể yên tâm rồi!
“Hừ!” Cố An An tức giận hừ một tiếng, bước đến Lam Hân máy bước, thì thầm: “Lam Hân, có tôi ở đây, cô sẽ không bao giờ có thể cưới Lục Hạo Thành đâu, thứ mà tôi không có được, thì cô cũng đừng hòng có được.”
Nói xong, cô ta nhanh chóng lùi lại mấy bước, ngẳng đầu lên thì thấy Lục Hạo Thành, Mộc Tử Hoành và Âu Cảnh Nghiêu, Tô Cảnh Minh bước đến.
Lúc Lục Hạo Thành bước vào cửa thì nhìn thấy Cố An An lạnh lùng thì thầm gì đó bên tai Lam Hân.
Anh liền biết rằng Cố An An không chịu an phận.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Lam Hân nhanh chóng thu hồi lại cảm xúc của mình, từ từ quay đầu thì nhìn thấy bốn anh chàng đẹp trai bước vào.
Lam Hân từ từ chớp mắt, bốn người đàn ông này, khí chất hoàn toàn không giống nhau.
Âu Cảnh Nghiêu, có khí chất ôn nhu như ngọc bích.
Lục Hạo Thành, bá đạo như vương giả giáng lâm, đôi mắt sắc sảo và cũng rất quyền rũ.
Mộc Tử Hoành, khiến cho mọi người có cảm giác lãng mạn tiêu sái.
Mà Tô Cảnh Minh ở đằng sau anh ấy, có chút bất cần đời và ngang ngược.
Bốn người họ đi cùng nhau, là một sự kết hợp hoàn hảo, ngược tất cả chúng sinh.
Lam Hân từ từ trở và gật đầu với mọi người.