Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 297: Cho mẹ một bắt ngờ




Lam Hân mở cửa nhìn vào người đàn ông đứng bên ngoài, mặc vest, giày da, dáng người cao thẳng, mái tóc ngắn đen nhánh, khuôn mặt sâu và rõ nét, lộ ra một vẻ đẹp nho nhã.

Lam Hân kinh ngạc lên tiếng: “Chú Dịch, sao chú lại tói đây?”

Dịch Thiên Kỳ không vui nhìn Lam Hân, “Lam Lam, cháu dọn đến nhà mới, vì sao không nói cho chú biết, còn nữa, muốn mua nhà, cháu quên chú đây là trùm bất động sản sao, chú có thể cho cháu bất cứ căn nào cháu muốn.”

Lam Hân vừa nghe, vẻ mặt biết ơn: “Thật xin lỗi, Chú Dịch, cháu cứ nghĩ chú đã quay về thành phố Phàn rồi cơ đấy?”

tha ha. vú: ” Dịch Thiên Kỳ cười tự giễu.

“Lam Lam, cháu cũng không ở đó, chú ở bên kia làm gì? Sau này, chú cũng sống ở thành phố Giang, làm bạn cùng mọi người.” Giọng ông rất lớn, như cố ý nói với người bên trong. Mà ngồi ở bên trong Mộ Thanh cũng không tự chủ được cười cười, nhưng nụ cười lại chua sót và áy náy.

“Lam Lam, chú không mang quà tới, không phải cháu sẽ không cho chú vào chứ?” Dịch Thiên Kỳ buồn cười nhìn Lam Hân.

Lam Hân nhanh chóng bước sang một bên, tỉnh nghịch nói: “Chú Dịch, chú cũng thật keo kiệt, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cháu chuyển nhà, Chú Dịch, chú không thấy xấu hồ khi đến tay sao 2 Ít nhất cũng mang cho nhà cháu chút bánh ngọt chứ?”

Lam Hân lúc không làm việc, chính là cô gái nghịch ngợm như vậy.

Ăn bánh là truyền thống khi chuyển nhà ở đây, nhưng mà mẹ cô cũng đã hấp bánh rồi.

Nho 1081p ” Dịch Thiên Kỳ thoải mái cười to.

Ông chỉ vào mũi Lam Hân: “Cháu đói! Lại tham lam chút bánh ngọt, chú nhỏ mọn như vậy sao? Nếu cháu có lòng tham nhà ở, chú lại càng vui vẻ.” Dịch Thiên Kỳ nói xong, liền bước vào nhà, mọi động tác đều vô cùng tao nhã.

Lam Hân lắc đầu bật cười, tham một căn nhà có giá trị bao nhiêu chứ?

“Ông Dịch!” Lam Tử Tuấn cùng Lam Tử Kỳ vui vẻ chào hỏi.

“Ai! Tiểu Tuấn, Kỳ Kỳ, vài ngày không thấy, các cháu đã cao hơn rất nhiều.” Dịch Thiên Kỳ tươi cười nhìn hai anh em.

“Giám đốc Dịch!” Nhạc Cẩn Hy cũng đứng dậy chào hỏi.

Dịch Thiên Kỳ nhìn về phía Nhạc Cần Hy: “Cần Hy, cậu cũng đến à.”

“Vâng! Giám đốc Dịch mời ngồi” Cẩn Hy đứng dậy nhường chỗ.

Vừa đúng là vị trí bên cạnh Mộ Thanh, ánh mắt Dịch Thiên Kỳ đầy ẩn ý nhìn qua, chàng trai này coi như có mắt nhìn.

Sau đó, Lam Hân lại giới thiệu Trầm Giai Kỳ với Dịch Thiên Kỳ, mọi người mới ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.

Dịch Thiên Kỳ nhìn thoáng qua Mộ Thanh không nói lời nào, cười hỏi: “Như thế nào? Không hy vọng tôi xuất hiện ở đây sao?”

Mộ Thanh liếc ông một cái rồi mỉm cười: “Ông đều đã ngồi vào bàn, tôi cũng không thể không biết xấu hồ đuổi ông đi được.”

“ÔI Lời này nói ra, cũng không giống bà lắm” Dịch Thiên Kỳ cười trong mắt hiện lên vẻ trìu mến.

Mộ Thanh nén giận: “Ăn cơm, nhiều đồ ăn ngon như vậy, còn không bịt được miệng của ông sao?”

Dịch Thiên Kỳ vừa nghe, đột nhiên phát hiện có món cá hấp mình thích, ớt vừa phải, không có hạt tiêu, anh cười hỏi: “Thanh Thanh, bà biết ra tôi sẽ tới sao? Đặc biệt còn chuẩn bị món cá tôi thích, còn không có cho rau thơm”

Ông không ăn hoa tiêu, rau thơm, Thanh Thanh đều biết.

Mộ Thanh nghe vậy, lông mày nhíu lại: “Dịch Thiên Kỳ, ông nghĩ nhiều quá rồi đó? Không phải không bỏ rau thơm, mà là nhà tôi đúng lúc không có rau thơm!”

Nhạc Cần Hy nghe vậy không khỏi bật cười, Dì Mộ nói dối cũng không đỏ mặt, anh rõ ràng thấy tủ lạnh có rau thơm.

Nhưng mà anh cũng sẽ không ngốc đến mức đi vạch trần Dì Mộ!

Hai người ông một câu tôi một câu cãi nhau chí chóe khiến bầu không khí sôi động hẳn lên.

Lam Hân nhìn hai người họ, đôi mắt giống như bầu trời đêm đầy sao.

Xem ra, mẹ đã nghĩ thông suốt, nếu bà có thể chấp nhận Chú Dịch, về sau mẹ sẽ được hạnh phúc.

Lam Hân và Cẩn Hy đều biết rõ, Chú Dịch và Mộ Thanh tình cảm sâu đậm, nhưng không biết vì lý do gì họ lại không ở bên nhau?

Lam Hân thường thấy mẹ thở dài buồn bã vào ban đêm, thỉnh thoảng lại nhìn lên bầu trời xa xăm, vẻ mặt đầy hoài niệm.

Cô chưa từng hỏi qua quá khứ của mẹ, cũng không biết mẹ là người ở đâu.

Cô ấy chỉ biết rằng địa chỉ trên giấy tờ tùy thân của bà là thành phố Phan, tên gọi Mộ Thanh.

Lam Tử Kỳ cười tủm tỉm hỏi: “Ông Dịch, sau này ông cũng ở lại thành phố Giang sao?”

“Đúng!” Dịch Thiên Kỳ nhìn cô bé, “Kỳ Kỳ, ông sau này sẽ thường xuyên đến nhà cháu ăn cơm được không?”

“Được! Ông ơi, vậy ông cũng đừng một tháng mới tới đây một lần nhé, một tháng thì có nửa tháng cứ đến đây ăn ké nha” giọng nói Lam Tử Kỳ mềm mại đi làn lòng người mềm nhũn, ngày nào cũng tươi cười, khiến người bên cạnh quên đi phiền não.

NBI21H/ 6: (tố: ” Dịch Thiên Kỳ thoải mái cười to, “Con nhóc con này, lại dám nói ông tới đây ăn ké 2”

Mộ Thanh tức giận liếc mắt: “Kỳ Kỳ nói rất đúng, néu là ăn ké, vậy một năm đến một lần thôi!”

Dịch Thiên Kỳ sửng sốt: “Bà đúng là rất nhẫn tâm nha.

Một năm một lần đó là khách, một tháng có nửa tháng ăn ở đây, mới là ăn ké được.”

SỔ T13 021: ĐÃ, ” Lam Hân nhịn không được nở nụ cười, “Chú Dịch, vậy vẫn là Kỳ Kỳ nói rất đúng nha2”

Dịch Thiên Kỳ liếc nhìn cô: “Mẹ con hai người,đen tối nghịch ngợm giống nhau, nhưng chú lại thích.” Dịch Thiên Kỳ có sức hấp dẫn khó tả, tuy đã trung niên nhưng lại có dáng vẻ tuấn tú, không thể nhìn ra ông đã năm mươi tuổi.

Ông trông lịch lãm, mỗi cử động đều tràn đầy sức sống.

Lam Hân nhanh chóng biện giải: “Chú Dịch, cháu không có đen tối, hai đứa nhỏ kia mới đen tối.” Lam Hân rất nhanh vạch rõ ranh giới với hai đứa con.

Lam Tử Kỳ cùng Lam Tử Tuấn bỗng nhiên cảm giác nằm không cũng trúng đạn.

“Mẹ, lấy con và anh cả làm lá chắn, con không vui đâu.” Lam Tử Kỳ quyệt cái miệng nhỏ nhắn nén giận.

Lam Hân điềm tĩnh nhìn con gái: “Con không vui thì có thể làm gì? Lam Tử Kỳ, trứng chọi đá.”

Trầm Giai Kỳ ở một bên cười nói: “Lam Lam, chỉ bằng cậu tay chân gầy yếu, Kỳ Kỳ sau vài năm nữa, cậu sẽ không phải đối thủ của con bé, cậu xem lại cậu đi, tay với chân có khác gì nhau không?

“Cũng phải!” Lam Hân đồng ý gật đầu.

Tính tình con gái cô, rất tinh quái, những lời thốt ra đôi khi làm cô bị sốc.

Lam Tử Kỳ nhíu mày nói: “Mẹ bây giờ, cho mẹ một bất ngờ!”

Lam Tử Kỳ nói xong, liền đưa tắm chi phiếu cho Lam Hân.

Lam Hân nghi hoặc nhìn tắm chi phiếu, mắt to chớp chóp, lại nhìn thoáng qua mẹ mình.

Sau đó mới hỏi: “Kỳ Kỳ, chỉ phiếu này con lấy ở đâu?”

“Hừ!” Lam Tử Kỳ đắc ý sờ mũi nhỏ.

“Mẹ, lần này triển lãm tranh, hai bức tranh của con đều được người mua, đây là tiền bán tranh.”