Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 290: Đừng sa thải tôi




Lời nói của Lam Hân đầy tính đe dọa khiến người ta run sợ, Khương Tịnh Hàm không tự chủ được mà xiết chặt nắm tay.

Cô ta nháy mắt nhớ tới kết cục của nhà họ Vương, nhanh chóng quay người, liếc mắt nhìn Cố An An đang đứng cách đó không xa.

Cố An An đáp lại cô ta một ánh mắt trấn an, ý bảo không cần sợ hãi.Chỉ cần có thể hủy hoại người phụ nữ này, mặc kệ dùng thủ đoạn đê tiện gì, cô ta cũng không ngần ngại.

Thấy được ánh mắt của Cố An An, lá gan Khương Tịnh Hàm cũng lớn hơn hẳn.

Cô lại châm chọc nói: “Lam Hân, cô còn chưa gả cho lục tổng mà đã mạnh miệng như vậy, cẩn thận lại thân bại danh liệt, ngôi sao nhí này của cô cũng không thể lăn lộn vào giới giải trí được nữa đâu.”

“Nhiên Nhiên có thể vui trẻ trong giới giải trí cả đời, mà họ Khương các người, rất nhanh sẽ biến mát.”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng Lam Hân, bình thản lại lạnh lùng.

Những người xung quanh đang bàn tán xôn xao nhanh chóng rời đi, không ai dám ở lại hóng chuyện nữa.

Chỉ có Cố An An cùng Khương Tịnh Hàm đang sững sờ đứng tại chỗ.

Lam Hân quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy Lục Hạo Thành một tay đút túi quần, áo sơ mi trắng may thủ công, sang trọng chói mắt, làm cho khuôn mặt tuần tú tỏa sáng, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm kia lại không có chút độ ấm.

Nghe thấy lời nói của Lục Hạo Thành, Lam Tử Nhiên cũng quay đầu lại, nhìn thoáng qua anh, thấy anh đến đúng lúc giúp mẹ cậu giải vây, trong lòng rất cảm kích.

Khi Lục Hạo Thành đến gần, không khí xung quanh đột nhiên trở nên áp lực, Khương Tịnh Hàm không bình tĩnh nổi mà run lên, cả người suýt nữa đã ngồi Sụp xuống.

Lục Hạo Thành đứng trước mặt Lam Hân, đi cùng anh còn có Mộc Tử Hoành cùng Âu Cảnh Nghiêu.

Lam Hân thờ ơ liếc anh, không thèm nói gì.

Nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của người thương, Lục Hạo Thành chậm rãi nhíu mày.

“Cảnh Nghiêu, đi thăm dò, nhìn xem đây là tòa soạn báo nào, cậu biết phải làm như thế nào rồi chứ?” Lục Hạo Thành giọng nói thờ ơ, ánh mắt lại đặt hết lên Lam Hân.

“Được, cho tôi hai mươi phút.” Âu Cảnh Nghiêu nói nhẹ nhàng, thân hình cao lớn tao nhã bước vào thang máy.

Khương Tịnh Hàm trong lòng sinh ra sợ hãi.

Cô ta không nghĩ tới Lục Hạo Thành thật sự đi điều tra, trước kia, những tin tức như vậy, anh ta đều mặc kệ không quan tâm.

Cố An An nắm chặt tay, lưng cứng đờ như tượng tạc trơ mắt nhìn Lục Hạo Thành.

Anh đối xử với Lam Hân rất khác biệt, hôm nay, cô ta sẽ lấy tóc của Lam Hân đi xét nghiệm một lần nữa.

Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân, giọng điệu bình thản nói: “Lam lam, em yên tâm, chuyện này, rất nhanh sẽ được giải quyết.”

“Được!” Lam Hân gật đầu, chuyện này cũng không thể trách Lục Hạo Thành, người muốn bêu xấu cô, không có chuyện này, cũng sẽ tìm cơ hội khác để dựng chuyện.

“Anh bận việc trước, tôi đưa Nhiên Nhiên đi lên.”

“Không cần.” Phía sau Lục Hạo Thành. lại xuất hiện giọng nói lạnh lùng của Cần Nghiên, tiếng giày cao gót vang dội, Nhạc Cần Nghiên mặc một chiếc váy đỏ bó sát, xinh đẹp quyền rũ đi tới.

Mộc Tử Hoành tất nhiên là nhanh chóng nhìn qua, trong đầu lại nhớ tới hình ảnh cô tối hôm qua say khướt, trong lòng chợt thấy xót thương.

Tối hôm qua cô say đến mức không phân biệt được phương hướng, là Nhạc Cần Hy mang cô trở về.Hôm nay đi làm, cô vẫn đi sớm, không khỏi khâm phục tinh thần liều mạng của cô.

Nhạc Cẩn Nghiên trừng mắt nhìn Lục Hạo Thành, giọng lạnh như băng: “Tôi đưa Nhiên Nhiên đi lên, cậu hãy xử lý máy lời đồn đãi nhảm nhí đi, chúng ta trong sạch không thẹn với lòng, quyết không thể để máy người lòng lang dạ thú làm hỏng thanh danh.”

Nói xong, Nhạc Cần Nghiên tiến lên từng bước, đôi môi gợi cảm ghé vào tai Lục Hạo Thành nói nhỏ: “Lục Hạo Thành, anh không thể bảo vệ được Lam Lam, thì đừng tiếp cận cô ấy néu không, Lam Lam có thể sẽ phải chết một lần nữa, đến lúc đó đừng trách tôi liều mạng với anh.”

Nhạc Cần Nghiên nói xong liền lùi lại một bước, nhìn Lam Hân, quyến rũ cười: “Lam bảo bối, không có bị bắt nạt chứ?”

Lam Hân cười tự tin “Cậu cho rằng ai có thể bắt nạt được tôi?”

“Đúng là Lam bảo bối nhà chúng ta đã trưởng thành rồi, có thể bảo vệ bản thân, ha ha……. ” Cần nghiên cười, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhiên Nhiên từ tay cô, cùng nhau đi tới thang máy, lúc đi ngang qua Khương Tịnh Hàm, cô dùng sức huých mạnh vào vai cô ả.

Khương Tịnh Hàm cau mày tức giận: “Cô mù hả?

Chó ngoan không chắn đường.”

Khương Tịnh Hàm lúc này mới phục hồi tinh thần, điên tiết trừng mắt với Nhạc Cần Nghiên.

Nhạc Cần Nghiên nhìn cô ta cười, thấp giọng nói: “Không tồi, kế này cũng không tồi, nhưng mà chỉ như vậy đã nghĩ hại được Lam bảo tối, cô đừng mơ, trò hay vẫn còn ở phía sau.”

Nhạc Cần Nghiên nói xong, mang theo Nhiên Nhiên rời đi, cả quá trình cũng không thèm liếc mắt tới Mộc Tử Hoành một cái. Mà Lục Hạo Thành nhìn theo bóng lưng cô, một câu “ Lam Lam còn có thể chết thêm một lần nữa”, làm lòng anh dậy sóng.

Không, anh sẽ không để điều đó xảy ra.

Lục Hạo Thành lạnh lùng nhìn Khương Tịnh Hàm, giọng điệu bình: “Tử Hoành, báo với bộ phận nhân sự, đuổi việc Khương Tịnh Hàm.”

“Không, Giám Đốc Lục, tôi có làm gì sai mà khiến anh đuổi việc chứ?.” Phản ứng của Khương Tịnh Hàm là không cam lòng, cố lấy can đảm chống lại ánh mắt Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành châm chọc nói: ” Lục Hạo Thành tôi muốn đuổi việc một người, còn cần lý do sao, chỉ cần là cô đã đủ sai rồi.”

Khương Tịnh Hàm sửng sốt, nhìn qua Lục Hạo Thành lúc này đôi môi mỏng gợi cảm của anh đang nở một nụ cười tàn nhấn.

Lam Hân thấy mọi chuyện đã được giải quyết, cô không để ý đến bất cứ ai nữa, bước về phía thang máy.

Lúc đi ngang qua Cố An An cô liếc mắt nhìn qua, muốn chứng minh cô là Khương Lam Hân, phải cho cô ta cơ hội mới được.

Lục Hạo Thành cũng theo sau, anh vừa rời đi, cảm giác áp lực căng thẳng vừa rồi cũng theo đó biến mắt.

Từ đầu đến cuối, anh đều không nhìn qua Cố An An, xem cô ta như không khí.

Mộc Tử Hoành nhìn một cái rồi lắc đầu bắt lực, anh không dám đi vào thang máy của Lục Hạo Thành để tham gia cuộc vui vào lúc này.Anh vẫn nên chờ một lát rồi đi.

Lục Hạo Thành giờ phút này chắc phải đi an ủi Lam Lam bé nhỏ của cậu ta, anh mà theo đuôi thì chắc chắn không được hoan nghênh.Nghĩ đến kết cục của Tô Cảnh Minh, anh vẫn nên thức thời một chút.

“Quản lý Mộc, van xin anh, đừng đuổi việc tôi.”

Khương Tịnh Hàm đột nhiên lôi kéo Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành thấy vậy nhanh chóng hát tay cô ta ra, trong mắt hiện rõ vẻ chán ghét.

Anh cợt nhả nói: “Khương tiểu thư, cô xin tôi cũng vô dụng, nơi này tôi không làm chủ được.”

“Ù HẾU?? ê ” Khương Tịnh Hàm bắt đầu làm nũng, Mộc Tử Hoành nồi da hết gà, mặt mày nhăn nhó.

“Quản Lý Mộc, đêm nay, chúng ta cùng nhau ăn một bữa com được không?” Khương Tịnh Hàm tỏ ra quyến rũ nhìn anh, lời nói trắng trợn như vậy, Mộc Tử Hoành tất nhiên hiểu ý.

Anh lập tức lui về sau mấy bước, cười châm chọc nói: “Khương tiểu thư, tôi đêm nay đã muốn có hẹn, cô nên tìm người khác cùng ăn cơm đi.”