Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 289: Chớ chọc tôi, tôi, là người cô không thể dây vào




Lam Hân cùng Lục Hạo Thành một đường xuống tằng đều không nói câu nào, Lục Hạo Thành cũng rất tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh.

Bọn họ một trước một sau xuống dưới, Lam Hân mới hỏi: “Lục Hạo Thành, anh nói muốn đợi người đó trở về. Sao anh không đi tìm cô ấy mà đến chỗ tôi tìm kiếm an ủi2”

Lục Hạo Thành nghiêng đầu nhìn cô, cười xấu xa hỏi: “Lam Lam, em vì sao nhất định muốn tôi đi tìm cô ấy?

Cũng không phải mỗi ngày đều phải tự đi tìm đúng không?

TÔ bến ve ” Lam Hân muốn nói lại thôi, cô xen vào việc này làm gì chứ?

Cô thấy anh cười rạng rỡ không khép được miệng, đôi mắt sáng đen láy lả lơi quyến rũ khác thường.

Nếu cô là nữ sinh mới lần đầu biết yêu, nhát định sẽ bị anh mê hoặc.Thậm chí còn hãm sâu trong đó không thể thoát ra được.

Đáng tiếc, hiện tại ô sớm đã không còn tâm trí nảy mầm hạt giống tình yêu nữa.

“Lam Lam, sao thế? Sao không nói gì nữa 2?” Anh rạng rỡ nhìn cô, anh biết cô đang nghĩ gì.

NAY 002 ” Lam Hân đột nhiên trượt chân, cả người liền ngã về phía sau, Lục Hạo Thành nhanh tay nhanh mắt giữ lấy cô, cô vì trọng lực mà rơi vào vòng tay của anh.

Cảnh tượng này xảy ra quá đột ngột khiến Lam Hân sững sờ.

Cúi đầu nhìn xuống, một nửa vỏ chuối bị chà xát nát bét.

“Ai thiếu đạo đức như vậy? Vứt vỏ chuối giữa đường.”

Lam Hân tức giận nói.

Ôi thắt lưng của cô, nếu không có Lục Hạo Thành, thể nào cô cũng ngã sắp mặt.

Người đẹp trong ngực, mùi thơm ngát quanh quần đầu mũi, ánh mắt Lục Hạo Thành như tối hơn, giọng điệu hơi mắt tự nhiên, hỏi: “Lam Lam, em không sao chứ?”

Thật sự muốn ôm cô mãi không buông.

Lần đầu tiên ở gần cô như vậy, anh có cảm giác bịn rịn và không muốn buông cô ra.

Lam Hân lúc này mới kinh ngạc phát hiện bản thân đang ở trong vòng tay Lục Hạo Thành.

Chóp mũi anh cọ vào, hơi thở nóng hỏi phả trên đỉnh đầu cô, trên người truyền đến. mùi thơm ngát, rất độc đáo, từ từ như tràn ngập khắp cơ thẻ cô.

“Không, không có việc gì.” Lam Hân nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay của anh, đứng vững vàng, cúi đầu, không nhìn Lục Hạo Thành.

Không phải cô sợ Lục Hạo Thành, mà là trong lòng cô lúc này có một cảm xúc rất phức tạp đang lan tràn.

Lục Hạo Thành cảm thấy hai cánh tay trống rỗng, cả người cũng trở nên mắt mát.

Anh cười chậm rãi nhìn cô cúi đầu, ngây thơ đáng yêu, bộ quần áo mặc ở nhà màu hồng phấn làm cô như hoa đào, vừa nhìn đã muốn hôn cô một cái.

Đường viền cổ áo hơi hở ra lộ ra xương quai xanh gợi cảm, “kinh hồng một tệ,băng cơ ngọc cốt”, rất mê người.

Lục Hạo Thành yết hầu hơi thắt lại,, tứ chỉ cũng như đình chỉ hoạt động, không muốn rời đi.

Hai người đã ở rất gần, và hơi thở nóng bỏng của Lục Hạo Thành khiến Lam Hân có thể cảm nhận rõ ràng.

Cô tiến lên một bước, quay người, ngước mắt lên nhìn Lục Hạo Thành, chỉ thấy đáy mắt anh thâm quằng, trong mắt có một tia dịu dàng sâu sắc, khiến anh hoàn toàn khác với vẻ lãnh đạm thường ngày.

Mặt cô bỗng nóng bừng, cô thì thào: “Giám đốc Lục, ngủ ngon.”

Nói xong, cô xoay người đi lên lầu, bởi vì khúc nhạc đệm này, những gì cần nói tiếp theo đều bị cô nuốt ngược vào trong bụng.

Lục Hạo Thành quay đầu nhìn bóng lưng cô dần dần biến mắt, phía xa xa có một bóng đen nhanh chóng rời đi.

Lục Hạo Thành đứng ở dưới lầu một hồi lâu, cho đến khi đèn trên lầu mờ dần, anh mới lê bước chân đã cứng ngắc, từng bước một rời đi.

Trên miệng nở nụ cười nhàn nhạt, dưới ánh sáng đèn đường trông thật chói mắt.

Lam Hân sau khi cho hai con ngủ, cô lại lấy ra di động, gửi tin nhắn cho Đào Mộng Di.

“Giết người đền mạng!” Sau vài từ ngắn ngủi được gửi đi, cô tắt máy.

Có rất nhiều tin nhắn từ Đào Mộng Di hỏi cô là ai và cô muốn làm gì? Cô đều mặc kệ.

Cô chỉ có một mục duy nhất, tìm ra nơi cô bị đụng trúng.

Hiện tại sẽ không hỏi, Đào Mộng Di chắc chắn sẽ không trả lời cô.

Cô lại rất có kiên nhẫn chờ.

Đào Mộng Di ngày nay vẫn ăn ngủ không yên, đột nhiên, đột nhiên khi âm báo tin nhắn vang lên, cô ta cả người bất an.

Nhìn điện thoại di động trên bàn cà phê màu trắng, hận không thể xuyên qua chiếc điện thoại. Cô ta kích động cầm điện thoại, nhìn đến dòng tin nhắn ngắn ngủi, nháy mắt tâm tình càng thêm rối loạn.

“Là ai, rốt cuộc là ai? Biết chuyện năm đó.” Đào Mộng Di thì thào tự hỏi, ngắn người ngồi trên sô pha.

Sáng hôm sau, Lam Hân vẫn mang theo Nhiên Nhiên cùng đến công ty như thường lệ.

Vừa bước vào công ty, đã thấy mọi người trong và ngoài công ty chỉ tay về phía hai mẹ con. Lam Hân nhìn thấy ánh mắt xung quanh, có chút nghi ngờ.

Trong tay bọn họ đều cầm di động, vừa nhìn thấy cô, vừa cúi đầu nhắn tin trao đổi.

Lam Hân tim đập nhanh, chợt nhận ra điều gì đó.Lam Tử Nhiên cũng đã nhận ra ánh mắt kỳ lạ của mọi người xung quanh, đôi mắt to trong veo khẽ nheo lại.

“Ôi! Đây không phải là quản lý Lam của chúng ta sao?

Sao rồi? Buổi tối quyến rũ giám đốc Lục, ban ngày lại mang theo đứa con cùng tiến lên, quả thực là không biết xáu hổ.” Giọng nói bén nhọn Khương Tịnh Hàm, vui sướng khi người gặp họa.

Lam Hân đột nhiên dừng lại bước chân, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Khương Tịnh Hàm: “Buỏi sáng ra ngoài có ăn tỏi không, sao miệng lại thối như vậy?”

Khương Tịnh Hàm cũng không tức giận, ngược lại còn châm chọc cười: “Quản lý Lam, không xem di động sao? Cô được lên báo đó.”

Lam Hân nghe vậy liền lấy điện thoại di động trong túi ra, vừa trượt màn hình liền thấy một bức ảnh phóng to của Lục Hạo Thành ở dưới lầu nhà cô, Lục Hạo Thành đang đỡ cô khi cô ngã xuống.

Mặc dù ảnh chụp không được sáng lắm nhưng có thể thấy rõ khuôn mặt của cô và Lục Hạo Thành.Phía dưới còn có một đoạn tin ngăn, ngôn từ thấp kém, ác độc.

Bình luận phía dưới toàn bộ đều là mắng cô không biết xáu hồ.

“Ha Ha cư, ” Cô cười lạnh, thật không nghĩ tới, có người vì muốn chỉnh cô, phải chạy núp dưới lầu đi chụp ảnh.

Cô khinh miệt nhìn Khương Tịnh Hàm, phía sau là Cố An An đang mặc váy liền màu trăng, đang yên lặng đứng xem kịch vui.

Nghĩ đến cuộc nói chuyện ngày hôm qua cô vô tình nghe được, cô có tình nhìn thoáng qua Có An An.

“Khương Tịnh Hàm, chuyện này cô là đúng không?”

Cô nhìn người trước mặt, ánh mắt lạnh lùng không chút độ ấm.

“Ôi! Còn nói tôi ăn tỏi miệng thối, miệng cô cũng chẳng sạch sẽ đâu nhỉ? Cô đây là vu cáo người khác đấy biết chưa?” Khương Tịnh Hàm không chút nào sợ hãi trừng mắt nhìn cô.

Lam Hân mỉm cười, xa cách lại lạnh lùng: “Chuyện này là ai làm, tin tưởng giám đốc Lục rất nhanh sẽ điều tra rõ.

Tôi và giám đốc Lục là bạn bè, lúc ấy trượt chân, anh ấy giúp đỡ tôi một chút, vỏ chuối kia còn thấy rõ ràng ở đó?

Cô cũng biết nhiều phương tiện truyền thông không dám đưa tin bừa bãi về tin tức liên quan đến giám đốc Lục sự việc hôm nay là do người bên ngoài dựng lên, nếu thật sự liên quan đến cô, thì chuyện gì sẽ xảy ra với gia đình họ Khương đây?Khương Tịnh Hàm, chớ chọc tôi, tôi, là người cô không thể dây vào. “