Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 288: Anh trai, anh nói dối




Lục Hạo Thành thấy trên đĩa của cô chỉ có mười cái bánh chẻo, cau mày hỏi: “Lam Lam, sao em ăn ít vậy?” Cô gầy đến mức gió to có thể thổi bay, còn muốn giảm béo sao?

Lam Hân trêu chọc nói: “Bóp miệng đãi khách nhai”

“Tôi đủ rồi, em lấy lại đi” Lục Hạo Thành nói rồi đặt bánh lên đĩa của cô.

Lam Hân lại đột nhiên ngăn anh lại, cười cười: “Lục Hạo Thành, đùa anh thôi? Tôi cũng chỉ có thể ăn mười cái.”

Sức ăn của cô không nhiều, mười cái bánh chẻo là đủ rồi.

“Lam Lam, em ăn mấy cái này, còn chưa đủ tôi nhét răng đâu” Lục Hạo Thành nhìn cô, anh đã cùng cô ăn cơm máy lần rồi, cảm thấy cô ăn rất ít.”

Lam Hân cười chỉ vào đĩa của mình, cười nói: “Cho nên tôi đã chuẩn bị rất nhiều cho anh, toi chỉ có thể ăn như vậy.Nếu không đủ ăn, tôi sẽ làm thêm mì cho anh.”

Dù sao lần trước anh đến đây cũng mang theo rất nhiều mì, rõ ràng là muốn đến đây ăn chực nữa.

Đôi khi, tuy rằng cô chán ghét Lục Hạo Thành mặt dày như vậy, nhưng nghĩ đến việc anh hết lòng chờ đợi người mình thương trở về, liền nghĩ rằng người đàn ông này rất đáng thương.

Về phần tại sao trong lòng lại có suy nghĩ như vậy, cô cũng không biết, nhưng cũng thực sự thương xót anh.

Lục Hạo Thành liếc nhìn đĩa của mình, cười nói: “Lam Lam, trên đĩa này có ít nhất ba mươi cái đúng không?

Nếu ăn nhiều hơn, có lẽ tối nay tôi không về được đâu.

Anh vui vẻ nói rằng anh sẵn sàng ở lại đây.Chỉ sợ Lam Lam không muốn!

Lam Tử Tuần không đợi mẹ mở miệng đã nói “Chú Lục, vậy chú phải về đi. Giường của cháu quá nhỏ, không có chỗ cho chú ngủ.”

Ba mẹ con chen chúc một cái giường lớn, anh cũng có chút không vui. Nhưng căn hộ này rất nhỏ và họ chỉ có thể sống như thế này trong một thời gian.

Lục Hạo Thành đột nhiên kinh ngạc nhìn Lam Tử Tuấn, liếc mắt nhìn căn hộ, một phòng ngủ một phòng khách, sô pha rất nhỏ, thật sự không có chỗ cho anh.

Lục Hạo Thành cười nói: “Lam Lam, không bằng, tôi đổi cho mọi người căn hộ lớn hơn nhé?”

Lam Hân nhanh chóng lắc đầu: “Không cần, nhà chúng tôi nhiều người, ngại làm cho…. giám đốc Lục thêm phiền toái, nhà tôi đã mua được, đang trong giai đoạn hoàn thiện, qua vài ngày nữa có thể chuyển qua rồi.” Hơn nữa còn có mẹ và Kỳ Kỳ, một nhà năm người cần phải có một ngôi nhà ổn định.

Lục Hạo Thành biết cô sẽ từ chối, chỉ trách bản thân đã đến muộn.

Anh có thể cho mẹ con cô điều kiện tốt hơn, nhưng hiện tại lại lo sợ an nguy của mẹ con Lam Lam.

Không được, anh không bao giờ… có thể lấy Lam Lam ra mạo hiểm lần nữa.

Anh đã mắt đi Lam Lam thời gian quá lâu rồi.

Lục Hạo Thành nhìn qua Lam Hân, cúi đầu ăn bánh chẻo.

Chỉ cần nhìn thấy Lam Lam, trái tim cứng rắn lạnh lùng của anh sẽ lập tức có độ ấm, khiến trái tim anh mềm mại từng chút, khiến cả thế giới của anh đều trở nên ấm áp.Trên thế giới không còn ai có thể đem lại cảm giác như vậy cho anh.

Sau nhiều năm tìm kiếm, cuối cùng anh cũng tìm được mặt trời của chính mình, anh không nỡ rời đi.

Lục Hạo Thành cười dịu dàng, mỗi lần ăn một chiếc bánh đều cảm thấy hạnh phúc ngập tràn.

Ăn xong, Lam Hân dọn dẹp bát đũa.

Mà Lục Hạo Thành đang nói chuyện cùng Lam Tử Tuấn và Lam Tử Nhiên.

Lam Tử Nhiên nhìn Lục Hạo Thành, thấp giọng cười nói: “Chú Lục, cháu vẫn cảm giác chúng ta nhìn rất giống nhau.”

Nhìn thấy chú Lục ngồi cùng anh mình, lại thấy càng giống.

Lam Tử Tuấn lại không hòn giận nói: “Nhiên Nhiên, không thẻ tùy ý nói như vậy, chúng ta có giống thì cũng giống cha mẹ mình, sao có thể giống Chú Lục chứ?”

Vốn dĩ Lục Hạo Thành rất vui khi nghe được lời nói của Nhiên Nhiên nhưng vừa nghe đến lời Lam Tử Tuấn nói, tâm trạng lập tức rơi xuống đáy vực.

Sao anh cảm giác Tiểu Tuấn không thích mình thì phải.

Anh hỏi: “Tiểu Tuấn, chẳng lẽ, chúng ta không giống nhau sao?”

“Chú thấy giống sao?” Lam Tử Tuấn thản nhiên hỏi lại.

PCHÚNG: tai?. ” Lục Hạo Thành vừa muốn mở miệng, lại thấy Lam Hân đang bưng hoa quả lại đây.

“Giám đốc Lục, ăn chút hoa quả.” Lam Hân đem hoa quả đặt trên bàn trà, dùng tăm chọc vào miếng dưa hấu.

“Được!” Lục Hạo Thành cười cười, nhìn thoáng qua cô, hình ảnh hạnh phúc như vậy, khiến anh không bao giờ … muốn rời đi.

Một đĩa hoa quả đã sớm biến mát, Lục Hạo Thành liếc mắt nhìn thời gian, đã gần mười giờ, không khỏi thở dài, thời gian trôi thật nhanh.

Anh không muốn rời đi chút nào, nhưng cũng không có lý do ở lại.

“Lam Lam, Tiểu Tuấn, Nhiên Nhiên, tôi phải đi rồi, ngày mai gặp!” Lục Hạo Thành đứng dậy, nhưng không nhúc nhích. Hơi ấm nơi đây khiến anh không muốn rời xa.

Lam Hân cũng đứng dậy, nói: “Giám đốc Lục, tôi tiễn anh đi xuống.”

“Được!” Lục Hạo Thành vội vàng gật đầu, anh cũng muốn dành nhiều thời gian hơn cho cô.

Lam Lam là người mà nếu bạn càng tiếp cận cô, sẽ càng phát hiện những điểm tốt của cô ấy, thậm chí còn mê muội không thoát ra được.

Hai người vừa đi ra cửa, Lam Tử Nhiên đột nhiên hỏi: “Anh, anh chẳng lẽ không phát hiện anh em chúng ta trông rất giống chú Lục sao?”

Lam Tử Tuấn nhàn nhạt liếc cậu em trai một cái, ánh mắt thâm thúy mà những đứa trẻ cùng tuổi không thẻ có, người kia có thể là cha của mình. Chỉ còn thiếu bằng chứng chứng minh mà thôi.

Cậu nhìn Nhiên Nhiên, giọng điệu bình tính: “Nhiên Nhiên, em rất muốn tìm được cha chúng ta sao?”

Lam Tử Nhiên cười cười, lại gật gật đầu, hỏi ngược lại: “Anh, chẳng lẽ anh không muốn sao?”

“Không muốn” Lam Tử Tuấn lạc quan nhìn lại.

Cậu sợ, sợ sau khi tìm được cha, kết quả không như họ mong đợi. Nếu là cha đã làm tổn thương mẹ, cậu chắc chắn sẽ không nhận lại người cha này, sẽ mãi ở cạnh mẹ, chờ bản thân lớn lên, sẽ khiến mẹ mỗi ngày đều hạnh phúc.

Lam Tử Nhiên cười bất lực: “Anh, anh nói dối!” Anh trai muốn tìm cha hơn bắt cứ ai, cậu có thể chắc chắn về điều này.Cậu từng tìm thấy một quyền nhật ký trên bàn học của anh trai, bên trong ghi rất ít, nhưng trong mỗi dòng đều viết chữ cha, dường như là anh cả cố tình viết lên.Nhưng lại cũng không giống, hoặc là vô tình mỗi ngày từ từ viết xuống.

Lam Tử Tuấn nhìn thoáng qua em trai, không nói gì, đứng dậy quay vào nhà vệ sinh.

Lam Tử Nhiên cười cười, cũng không vặn hỏi.Tuy nhiên, trong lòng cậu nghi ngờ Lục Hạo Thành.Chú Lục đối với cậu rất tốt, so với mọi người thì tốt hơn rất nhiều. Thậm chí trong lúc cậu quay phim cũng đi khảo sát, nếu bảo cậu tìm lý do giải thích việc làm của chú, cậu không thể tìm lý do nào thích hợp được.

Lam Tử Nhiên tuy còn nhỏ, nhưng được Cần Nghiên rèn luyện, tâm tư bình tĩnh và kiềm chế, nhưng bản chất cậu rất giảo hoạt, trong nhiều trường hợp cậu cố tình che dấu cảm xúc của bản thân.

Còn tuổi nhỏ, tâm tư vô cùng kín kẽ.