Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 257: Lục Hạo Thành, đừng để tôi phải nỗi giận




Sắc mặt Lục Hạo Thành đột ngột thay đổi, lạnh giọng hỏi: “Bác Có, bác đã nói gì với trưởng phòng Lam?”

Lâm Mộng Nghi cười lạnh nói: “Hạo Thành, bác còn có thể nói gì được chứ? Bác chỉ là cảnh cáo cô ta đừng cố tình mê hoặc cháu nữa, phụ nữ đã kết hôn có con rồi thì phải biết thân biết phận.”

“Mấy hôm trước, bác còn nhìn thấy cô ta đi với một người đàn ông khác, hai người họ cười nói vui vẻ, cử chỉ rất thân mật. . .”

“Đủ rồi, bác Cố, trưởng phòng Lam không phải là kiểu người như bác nghĩ đâu, Lục Hạo Thành này có thiếu thốn đến máy cũng biết mình đang làm gì. Cháu còn có việc, bác Có, bác về trước đi!” Lục Hạo Thành tức giận ngắt lời Lâm Mộng Nghi.

Đôi mắt đen tuyền của anh lạnh như băng, ngũ quan tuyệt đẹp toát ra vẻ lạnh lùng cứng rắn, cả người anh tỏa ra luồng khí lạnh khiến người khác vô thức phải lùi lại mấy bước.

Anh nhìn về phía Cố An An, những lời đang chuẩn bị nói ra liền bị anh kìm lại trong lòng.

Cố An An đứng một bên, đột nhiên không dám thở mạnh, Lục Hạo Thành vốn có khả năng đem đến áp lực cho người khác, mà sự áp lực vô hình này là điều mà cô ta sợ nhất.

Hoặc có thể nói sự sợ hãi này là do sự tự ti trong cô ta, vì cô ta vốn dĩ cũng không phải con gái ruột của nhà họ Cố.

Lâm Mộng Nghi đau lòng nhìn Lục Hạo Thành, nói: “Hạo Thành, bác hy vọng cháu được hạnh phúc hơn bất kì ai, là cảm thấy hạnh phúc thực sự chứ không phải là vì áy náy, cháu hiểu không?”

Những năm này, bà đã nghĩ thông suốt rồi, việc Lam Lam mất tích cũng không thể hoàn toàn trách Hạo Thành được, đó cũng coi như là số mệnh của Lam Lam đã được định sẵn.

Lục Hạo Thành tiến lên vài bước, chiếc áo sơ mi thủ công đắt tiền phối cùng quần tây đen làm tôn lên thân hình cao lớn của anh.

Đôi mắt Lục Hạo Thành toát ra sự lạnh lùng, anh cười nói: “Bác Cố, bác yên tâm, Lục Hạo Thành này sẽ hạnh phúc hơn ai hết, rồi sẽ có một ngày, cháu sẽ tuyên bố với thế giới rằng Lục Hạo Thành là người đàn ông hạnh phúc nhát thế giới.”

Khi Lục Hạo Thành nói ra những lời này, trên gương mặt anh tuần của anh lộ ra sự dịu dàng mà Lâm Mộng Nghi và Cố An An chưa từng nhìn tháy .

Cố An An hơi giật mình, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành.

Vì sao Lục Hạo Thành lại đột nhiên trở nên tự tin và tràn đầy hạnh phúc như thế?

Chẳng lẽ, còn có chuyện gì mà cô ta không biết 2 “Hạo Thành. … cháu. . .”. Lâm Mộng Nghi kinh ngạc nhìn anh, không biết nên nói gì?

Chỉ khi nhắc nào tới Lam Lam, Hạo Thành mới có vẻ hạnh phúc như thế.

“Bác Có, bác đi về trước đi!” Lục Hạo Thành nghiêm mặt xuống, ra vẻ đuồi người.

“Mẹ …” Cố An An nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Lâm Mạnh Nghi, ra hiệu cho bà nhắc đến chuyện khác.

Lâm Mộng Nghi đột nhiên thay đổi thái độ, cười nói: “Hạo Thành, hôn sự của cháu với An An, cháu thử suy nghĩ thêm xem sao .”

“Bác Có, trên thế giới này trừ Lam Lam ra thì ai cũng không có tư cách ở bên cạnh cháu.” Câu nói lạnh lùng của Lục Hạo Thành như đầy Cố An An xuống vực sâu vạn trượng.

Tại sao vẫn là Có Ức Lam?

Tại sao chứ?

Lam Lam chết rồi mà vẫn muốn làm hòn đá cản đường Cố An An sao?

Lâm Mộng Nghi thở dài, nghẹn giọng nói: “Thằng bé này, thật hết cách với cháu, bác về trước đây, chuyện này cháu cứ suy nghĩ thêm đi.”

Nhìn Lục Hạo Thành cố chấp như vậy, bà ta cũng không muốn ép anh nữa.

Khoảng thời gian này, cảm xúc của bà cũng lên xuống thất thường, bà đã ép Ức Lâm cắt đứt quan hệ với Thẩm Giai Kỳ, đến cả cháu ruột của mình, bà cũng nhẫn tâm vứt bỏ, chỉ vì muốn sau này Ức Lâm có cuộc sống tốt hơn.

“Bác Có, cháu không cần suy nghĩ thêm nữa, cháu đã nói rõ với bác nhiều lần rồi, cháu sẽ không kết hôn với Cố An An đâu.” Lục Hạo Thành giọng dạc nói rõ từng câu chữ.

Cô An An, cô có biết xấu hỗ không? Cô vốn đã đồng ý 14:04…”

gả cho Lục Hạo Khải, vậy mà mới qua mấy ngày cô đã muốn đổi ý rồi.

hẲ- Lục Hạo Thành cười nhạo trong lòng, cô ta tưởng rằng tối đó anh không nghe thấy cuộc trò chuyện của các cô hay sao?

Tất cả mọi thứ đều là do anh sắp đặt.

Có An An nghe xong, cảm thấy vô cùng nhục nhã.

“Anh Hạo Thành, em đưa mẹ em về trước, cũng đã đến giờ tan làm rồi.” Trong lòng Cố An An vô cùng buồn bã nhưng vẫn cố nói một cách dịu dàng, mím nhẹ đôi môi đỏ hồng, vẻ mặt đầy kỳ vọng nhìn về phía Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành gật đầu, không nói thêm gì, cũng không nhìn cô ta.

Cố An An tràn đầy thất vọng, cô ta nói như vậy là muốn anh chủ động nói sẽ đưa mẹ con cô ta về nhà mà anh lại chẳng để ý gì đến sự tồn tại của hai người họ.

Cố An An thất vọng rời đi, vừa mới ra đến cửa thì gặp Âu Cảnh Nghiêu đang chuẩn bị tan làm.

Âu Cảnh Nghiêu chỉ thờ ơ gật đầu chào hai người họ, không nói tiếng nào mà đi thẳng vào phòng làm việc của Lục Hạo Thành.

Vừa vào, anh đã cảm thấy bầu không khí có chút nặng nề, khẽ chau mày nhưng cũng không hỏi gì, chỉ nói : “Hạo Thành, tôi tan làm trước, Tử Hoành gọi điện thoại tới bảo cậu tới quán bar LY, cậu ấy có chuyện muốn bàn với cậu.”

“Quán bar?” Sắc mặt Lục Hạo Thành lộ rõ vẻ chán ghét, tên khốn này, có chuyện gì không về nhà nói được sao? Tự dưng chạy tới quán bar làm gì?

“Ừm!” Âu Cảnh Nghiêu gật đầu rồi rời đi.

Gần đây anh có chút chuyện nên không thể đi cùng Lục Hạo Thành được.

Lục Hạo Thành nhìn đồng hò, đi về phía bàn làm việc, tắt máy tính, rồi tan làm.

Anh khóa cửa cẩn thận, lúc đi qua phòng làm việc của Lam Hân, thấy Lam Hân còn chưa về, cô đang thu dọn đồ đạc.

Còn Viên Viên thì đã tan làm rồi.

Anh đi tới, hai tay đút túi quần dựa vào cánh cửa phòng, miệng cười gian nói: “Lam Lam, em còn chưa về à, tôi đưa em về trước nhé?”

Lam Hân ngước mắt nhìn lên, lạnh lùng liếc anh một cái, châm chọc hỏi: ” Giám đốc Lục, anh đang rảnh lắm à?”

“Lam Lam, em thấy tôi có bận không?” Lục Hạo Thành cười hỏi.

Lam Hân bỏ máy tính vào trong túi xách, xách túi từ bàn làm việc đi ra.

Nhìn bộ dạng gian xảo, kiêu ngạo của Lục Hạo Thành, cô cười nhạo nói: “Giám đốc Lục, đám đàn ông các anh chẳng có ai tốt đẹp cả, tránh ra, đừng chắn đường của tôi.”

Tan làm rồi, chẳng lẽ cô không được trút cơn giận trong lòng sao?

Cô đã chịu đựng Lục Hạo Thành rất lâu rồi, sao anh cứ thích trêu chọc cô cơ chứ?

Lục Hạo Thành cười xấu xa, nói: “Lam Hân, đám đàn ông mà em nói cũng bao gồm Tiểu Tuấn và Nhiên Nhiên sao? Sao em lại nói con trai của mình như vậy chứ.

“Tôi đâu có nói con trai tôi, tôi đang nói loại đàn ông như anh.” Lam Hân nghiền răng đáp trả.

“Loại đàn ông như tôi sao? Loại đàn ông như tôi làm sao chứ? Là đàn ông “ba tốt

đấy!” Lục Hạo Thành nhìn lại mình từ đầu đến chân rồi đưa ra đánh giá.

“Lục Hạo Thành, đừng bắt tôi phải nồi giận.” Lam Hân không thể nhịn được nữa, “Anh cứ đi trêu chọc một người phụ nữ đã có chồng như tôi không sợ ảnh hưởng tới thanh danh của anh à, còn chuyện công việc, tôi nhất định sẽ làm thật tốt.”

“Còn những chuyện khác, anh thích đi chỗ nào thì anh đi, đừng có suốt ngày chạy tới chỗ tôi, trí nhớ của tôi về đàn ông chỉ có 7 giây, dù anh có tỏ vẻ lấy lòng tôi thế nào đi nữa, chỉ cần vừa xoay người đi, tôi cũng đã quên hết rồi.”

Lam Hân vừa nói xong liền đi lướt qua người anh.

Nhưng đôi chân dài của anh vừa bước nhẹ một bước đã chặn đường Lam Hân.

Một mùi hương thanh mát ập tới khiến Lam Hân nhanh chóng lùi về sau một bước.