Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 245: Cảnh Nghiêu, cậu thích Lam Lam sao?




Anh ta cảm thấy mình bị mọi người chán ghét, bởi lẽ ba người được gọi là anh em tốt của anh không vui khi thấy anh xuất hiện.

Anh ta không biết mình đã đắc tội gì với 3 người họ? Anh ta cảm thấy mình gần như bị cô lập! Ôi ôi ôiI ! “Lại đây, vừa hay, tôi ở nhà cũng chẳng ăn máy, Hạo Thành cũng đang ăn.”

Mộc Tử Hoành chuyển chỗ ngồi để lấy chỗ cho hai người họ ngồi xuống.

Lục Hạo Thành lạnh lùng liếc nhìn hai người họ, nhưng không nói gì mà ăn tiếp cơm của mình, sáng nay anh cũng chưa được ăn gì! Tâm trạng không tốt, anh sẽ không cảm thấy đói nữa! Tô Cảnh Minh liếc nhìn Lục Hạo Thành, lấy gói thịt nướng ra, bày hết lên bàn, Lục Hạo Thành cũng bắt đầu ăn.

Mộc Tử Hoành đứng dậy, lấy vài lon bia trong tủ lạnh ra, mỗi người một lon.

Các dịp cuối tuần, bốn người họ đã quen với việc tụ tập cùng nhau và tán gẫu những chuyện tằm phào.

Âu Cảnh Nghiêu ngửa đầu nhấp một ngụm bia, đặt lon bia lên bàn rồi nhìn Lục Hạo Thành một cách hờ hững.

Thấy Lục Hạo Thành có vẻ không vui, anh ta chu môi nói: “Hạo Thành, hôm qua tôi gặp Lam Hân ở trung tâm mua sắm, bị Cố phu nhân và Cố An An bắt nạt.”

Lục Hạo Thành đột nhiên dừng gắp thức ăn,nhìn anh ta nói: “Ngày hôm qua?”

“Ừ!” Âu Cảnh Nghiêu gật đầu.

Lục Hạo Thành nhắm mắt lại, chẳng trách Lam Lam lại đi vệ sinh lâu như vậy mới ra ngoài.

“Vì chuyện gì?”

Giọng điệu của anh trầm xuống lạnh lùng, hai mắt nhắm lại.

Tất cả là do bác Cố bỏ Lam Lam trước.

Tuy nhiên, vì sự an toàn của Lam Lam, hiện vẫn không thể nói cho họ biết sự thật! Anh ta liếc nhìn Lục Hạo Thành, nếu Cố phu nhân biết rằng bà đã xúc phạm con gái mình như vậy liệu bà có thấy hối hận không? Nhưng vì sự an toàn của Lam Lam, vẫn không thể nói với bà ấy về xuất thân của Lam Lam.

Âu Cảnh Nghiêu cười nói: “Tôi may mắn được chứng kiến toàn bộ quá trình, Lam Lam đúng là người rất thú vị.”

Lục Hạo Thành đột nhiên nhìn chằm chằm về phía Âu Cảnh Nghiêu, anh ta rất hiếm khi cười, nhưng vừa nhắc đến Lam Lam mà anh đã cười vui vẻ, hạnh phúc như vậy.

Mộc Tử Hoành trêu đùa hỏi: “Cảnh Nghiêu, cậu thích Lam Lam sao?”

Lục Hạo Thành toàn thân căng thẳng tức thì, vễnh tai lắng nghe.

Tô Cảnh Minh cũng nói đùa: “Cảnh Nghiêu, hiếm có người phụ nữ nào khiến cậu cảm thấy thích thú. Lam Hân không chỉ xinh đẹp, mà ấn tượng đầu tiên cô ấy mang lại là vẻ ngây thơ, trong sáng và xinh đẹp.”

Lục Hạo Thành nghe vậy sắc mặt càng trở nên ảm đạm.

“Đúng là thú vị.”

Âu Cảnh Nghiêu chu môi, cúi đầu tiếp tục ăn.

Mộc Tử Hoành trong lòng cười thầm, Âu Cảnh Nghiêu bắt đầu quan tâm đến một người con gái, điều đó đồng nghĩa với việc cô gái đó hẳn là đã đi vào trái tim anh.

Anh ta nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành, thấy sắc mặt anh ảm đạm đáng sợ liền mím chặt môi sợ hãi.

Với những người lắm chuyện như Tô Cảnh Minh, không biết anh ta sẽ nói ra những lời kinh động như thế nào? Mộc Tử Hoành cảm thấy không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo và âm u.

Tô Cảnh Minh hoàn toàn không có cảm giác, nhìn Âu Cảnh Nghiêu đang cười quái dị, anh ta nói tiếp: “Cảnh Nghiêu, từ nhỏ đến giờ, tôi chưa từng nghe nói có người phụ nữ nào mà cậu cảm thấy thích thú. Cô Lam Hân này quả là người có sức hấp dẫn! Cậu chắc phải tốn nhiều công sức lắm.”

“Nói tiếp đi!” Âu Cảnh Nghiêu thản nhiên đáp rồi cúi xuống ăn tiếp.

Tô Cảnh Minh luôn sống vô tư, anh ta có gia cảnh rất tốt, cuộc sống thoải mái không vướng bận, có điều là anh ta rất hay nói chuyện phiếm.