Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 233: không đánh cô, cô có thể ghi nhớ sao?




Lục Hạo Thành bỗng nhiên cười: “tiểu Tuấn, không phải con nói là không biết cha mình đang ở đâu sao? Mẹ con nhiều nhất là mẹ đơn thân, lấy đâu ra người phụ nữ có chồng chứ?”

.

Khóe miệng của Lam Tử Tuấn giật giật, đúng là kim vàng gặp lửa, chuyện này cậu đã quên mắt tiêu.

“Tóm lại, chuyện mà chú nói, cháu cần phải suy nghĩ lại”. Lam Tử Tuần nói xong, bước lên phía trước.

Có trời mới biết chỗ này là đâu? Lục Hạo Thành nhìn con người nhỏ bé trước mắt, lúc này có chút chạnh lòng, lúc này anh không thẻ nghĩ ra được gì cả, tiểu Tuần lại bất ngờ hồi hận.

Lục Hạo Thành bát đắc dĩ đi theo qua đó.

Lam Hân theo Cố An An đi vào một con hẻm, cô nhìn vào vị trí, đây chính là cửa sau của Thẩm gia.

Cô ấy lấy điện thoại ra, đang chuẩn bị gọi cho Thẩm Giai Kỳ.

Nhưng bất ngờ thấy Thẩm Giai Kỳ bước ra từ góc đường, đứng trước mặt Cố An An, cô cũng nhanh chóng dừng chân và nhìn hai người đối diện.

Cố An An hai tay vòng quanh ngực, khí thế hùng hồn nhìn Thẩm Giai Kỳ.

Lam Hân mở quay video, Cố An An tâm địa không tốt, cô phải quay lại để làm bằng chứng! “Cô là ai2” Thẩm Giai Kỳ nhìn Cố An An, trong ký ức cô không hề quen biết cô ấy.

“Tôi là ai cô không cần quan tâm, tôi chỉ cảnh báo cô thôi, đừng có quấy rầy anh hai tôi nữa, nếu không đừng trách tôi không khách sáo với cô!” “Anh hai?”

Thẩm Giai Kỳ chau nhẹ mày, trái tim bỗng nhói đau, cười nhạt nói: “cô là em gái của Ức Lâm?”

“Không sai, anh hai bảo tôi đến đây để nói với cô, nếu như cô còn quấy rầy anh ấy nữa thì đừng trách Cố gia chúng tôi vô tình với gia đình cô.”

Cố An An nhìn Thẩm Giai Kỳ toàn thân nghèo khổ, ánh mắt khinh miệt.

Thẩm Giai Kỳ nghe xong, trong phút chốc nỗi buồn bao quanh khắp người, khoảng thời gian này cô không còn gọi cho Ức Lâm nữa, với lại cô sớm đã suy nghĩ kỹ, không còn bám lấy anh nữa.

“Cô cứ yên tâm, chúng tôi sớm đã cắt đứt từ lâu rồi, không ảnh hưởng đến danh tiếng của Cố gia mấy người đâu, cô có thể đi rồi.”

Thẩm Giai Kỳ khuôn mặt buồn bã, đang muốn quay người, ai ngờ, Cố An An bắt ngờ giơ tay, tát vào mặt Thẩm Giai Kỳ một cái.

Lam Hân bỗng nhiên trừng to mắt, định lao vào can ngăn thì bị Lục Hạo Thành chặn lại.

Lam Hân chau mày, thắc mắc nhìn anh, sao anh lại ở đây cơ chứ.

“Anh kéo tôi làm gì?”

Lục Hạo Thành nhìn cô nói: “Lam Lam, bây giờ cô qua đó, mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn”.

Cô nhẹ giọng cười lạnh: “Vợ sắp cưới của Lục tổng, thật là hiền lương thục đức!”.

Lục Hạo Thành vừa nghe xong, ánh mắt sâu thẳm hiện lên chút ghét bỏ: “Ai nói với cô cô ấy là vợ sắp cưới của tôi?”

“Ngày đầu tiên tôi đi làm, là cô ấy tự nói cô ấy là bà chủ tịch tương lai, chẳng phải là vợ sắp cưới của anh sao?”

Lam Hân trợn tròn mắt, chẳng phải là bảo bọn họ đi mua nước uống sao? Sao lại theo qua đây rồi? “Cô ấy nói là cô ấy nói, tôi lại không thừa nhận.”

Ngay lập tức Lục Hạo Thành cảm thấy bản thân rất ám ức.

“Tại sao cô lại đánh tôi? Tôi đã nói rồi, tôi không quấy rầy anh hai cô nữa, cô làm vậy quá đáng lắm rồi đó”.

Giọng nói giận dữ của Thẩm Giai Kỳ vang lên, Lục Hạo Thành và Lam Hân liền nhìn qua đó.

Lam Tử Tuấn ôm hai bàn tay ra sau lưng hai người họ, cậu bé không bao giò thích thú với những sự náo nhiệt này, và càng không thích quan tâm nhiều đến chuyện của người khác.

“Không đánh cô, cô có thể ghi nhớ sao? Cô nhớ rõ cho tôi, Cố gia chúng tôi, không phải loại người như cô vớ được đâu, cô hoàn toàn chết tâm đi, nếu như còn dám quấy rầy anh hai tôi nữa, thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô đâu.

“Đây là lần đầu tiên tôi cảnh báo, nếu để tôi phát hiện thêm, cô gọi điện cho anh trai tôi, làm bố mẹ tôi buồn, thì tôi sẽ khiến chỗ này của mấy người không làm ăn nổi nữa”. Khuôn mặt của Cố An An mang theo nụ cười độc ác, giọng nói gay gắt.