Chương 2187: Phối thuốc
Lạc Thanh An cũng cũng không có thời gian đâu quan tâm thái độ của bọn họ đối với mình, cô bắt đầu bận rộn phối thuốc cho Chiến Hàn Quân.
Nghiêm Mặc Hàn không tin cô có thể chữa lành vết thương cho.
Chiến Hàn Quân, anh ta châm chọc Lạc Thanh An một câu: “Tóm lại bà có cứu được anh ấy không? Không thể cứu cũng đừng có làm bừa!
Chắc bà không biết, độc trên người anh ấy chưa có người nào giải được, ngay cả khi Bác Danh sống lại cũng phải bó tay. Nếu như bà không thể giải được, tôi cũng không hy vọng bà giày vò anh ấy, để cho anh ấy được sống tốt trong khoảng thời gian cuối cùng.”
Thanh An nghe hiểu được ý nghĩa sâu xa của lời nói đó: “Các người cho ngài ấy uống thuốc ư?”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Đương nhiên. Anh ấy bị trúng độc đau đớn như vậy, chúng tôi không thể trơ mắt nhìn anh ấy chết đi”
Lạc Thanh An ngay lập tức liền biết Chiến Hàn Quân phải hứng chịu những gì, đôi mắt đỏ của cô nghiêm nghị cảnh cáo của ngài ấy là loại độc được phối trộn từ hơn mấy chục loại kịch độc, nếu giải sai cách chí khiến loại độc này phản ứng hóa học với cơ thể và sinh ra càng nhiều độc hơn. Đến lúc đó, việc giải độc sẽ tăng thêm khó khăn”
Chiến Quốc Việt không muốn tiếc công sức để cứu bố mình, nhưng lại sợ dùng sai cách khiến bố không ngừng ho ra máu như buổi tối đêm hôm đó, lòng cậu đau như cắt. Cho nên cậu rất dè dặt nói với Thanh An: “Bà bà, bà có cách cứu bố cháu thật sao?”
Lạc Thanh An nhìn một đám người vây quanh mình, ánh mắt của đám người này chỉ ước gì ăn tươi nuốt sống cô. Lạc Thanh An nói: “Nếu như mấy người không cản trở tôi làm việc, phối hợp với hành động của tôi và đừng ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, tôi đảm bảo có thể giúp ngài ấy trở lại khỏe mạnh như lúc còn ở thủ đô: Tuy mọi người đều không tin y thuật của cô thần kỳ như vậy, nhưng họ chỉ có thể tin tưởng vào cô.
Chiến Quốc Việt ra lệnh: “Tất cả đều tuân theo lời của bà bà.”
“Vâng.
Chỉ như vậy, Lạc Thanh An mới có thể chuyên tâm vào quá trình chế tạo thuốc giải độc.
May mản chính là, nơi này là Thiên Lũng, kỹ năng mạnh nhất của Thanh An là có thể phân tích các loại tổng hợp từ bền chắc phân ra các thành phần cụ thể, và cũng có thể hóa giải tốt độc tính của từng loại thành phần.
Cô chế thành một chén thuốc và cho Chiến Hàn Quân uống.
Đồng thời cũng làm một loại thuốc ngoài da và bôi lên vết thương của Chiến Hàn Quân.
Đúng là cứu người cũng giống như chữa cháy, mỗi ngày cô đều làm việc này không biết mỏi mệt. Người khác không đau lòng cô, chỉ có Diệp Phong hết sức phối hợp với công việc của cô, chỉ có Chiến Quốc Việt gào rống bảo người khác đi tìm nước suối…
Ba ngày sau, kỳ tích xuất hiện. Máu đen trên miệng vết thương của.
Chiến Hàn Quân đã chuyển dần sang màu đỏ.
Chiến Quốc Việt lại càng thán phục về y thuật của bà bà này.
Lúc bấy giờ, thái độ của mọi người đối với cô cũng đã thay đổi.
Nghiêm Mặc Hàn trở nên chân chó hơn. Mà Lạc Thanh An càng mệt mỏi hơn, tóc dường như đã bạc trắng cả mái đầu.
Hôm nay lúc Thanh An luyện thuốc, Chiến Quốc Việt bỗng dưng đi đến cạnh người cô. Cậu đưa tay nằm lấy một sợi tóc của cô và quan sát.
Sau đó dò hỏi: “Bà bà, vì sao bà lại già nhanh đến như vậy?”
Lạc Thanh An biết mỗi người ở đây đều không đơn giản, phải nói những người ở đây đều chú ý đến việc cô già đi rất nhanh, chỉ là không ai hỏi cô nguyên nhân.
Tính tình của anh trai Chiến Quốc Việt xưa nay luôn lạnh lùng, nhưng chỉ có cậu chủ động hỏi nguyên do, chắc có lẽ là đã biết được gì đó.
Một tia bối rối chợt thoáng qua trong mắt Lạc Thanh An: “Có lẽ là mấy ngày gần đây quá mệt mỏi.”
Chiến Quốc Việt truy hỏi tới: “Bà bà, bà là người hành y, y thuật của bà cũng rất cao siêu. Sao bà không dùng thuật giữ nhan?”
Ánh mắt Lạc Thanh An tránh né: “Mọi người đều phải già đi, tôi cũng không phải là một cô gái xinh đẹp.”
Nói xong, Lạc Thanh An ôm thảo dược đi ra ngoài.
Chiến Quốc Việt sững người tại chỗ, nước mắt rơi xuống.
Hai chữ “cô gái” vô tình đó của Lạc Thanh An khiến Chiến Quốc Việt hiếu thấu được thân phận của cô.