Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 2088




Chương 2088: Anh ấy là người nhát gan

 

“Con đang làm gì vậy?” Nghiêm Mặc Hàn hỏi.

 

“Em ấy mắng bố là ngựa…Huhuhu…Con muốn đánh em ấy. Thật quá sỉ nhục người khác rồi” Anh Hàn khóc nói.

 

Nghiêm Mặc Hàn há hốc mồm.

 

Quân Trang cũng không phải là người sợ phiền phức, hoặc là nói, mỗi ngày cô bé đều coi mình giống như hiệp đạo trong giang hồ có thể trừng trị cái ác. Đối với sự khiêu khích của Anh Hàn, Quân Trang liền ưỡn ngực nghênh tiếp.

 

“Tới đây, em sợ anh chắc?”

 

Anh Hàn lớn hơn Quân Trang gần một tuổi, cao hơn Quân Trang một cái đầu, sức lực của con trai cũng lớn, cánh tay cũng thô hơn, nâng cánh tay lên vung về phía Quân Trang múa.

 

Mặc dù Quân Trang nhỏ nhắn, nhưng mà dũng khí cũng rất lớn, mạnh mẽ ôm lấy eo của cậu ta dùng sức đá cậu ta.

 

Nghiêm Mặc Hàn khoanh tay đứng nhìn trận chiến đặc sắc này, mắc cười chết đi được. Lâu lâu còn cổ vũ Anh Hàn cố lên: “Anh Hàn cố lên. Con là con trai không được thua”

 

Bím tóc đáng yêu của Quân Trang bị Anh Hàn làm cho rối tung, cánh tay cũng bị móng tay của Anh Hàn làm cho bị thương. Nhưng cô bé không những không khóc mà còn càng ngày càng can đảm hơn.

 

Và còn động viên Anh Hàn: “Anh không được khóc, ai khóc người đó là chó con”

 

Anh Hàn nói: “Anh không khóc.”

 

Quân Trang liền hung hăng giãm mạnh vào chân của Anh Hàn, khiến Anh Hàn bị đau đớn bật khóc lên.

 

Quân Trang lo lắng nhìn về phía cửa trên lầu, liền vươn tay ra che miệng của Anh Hàn: “Anh nói là anh không khóc mà. Nói lời không giữ lời, mũi của anh sẽ bị mọc dài.”

 

Anh Hàn nghe thấy mũi của mình sẽ bị dài ra thì khóc càng thương tâm hơn. Nghiêm Mặc Hàn ôm lấy Anh Hàn bất lực nói: “Nhóc con thối, em gái còn không khóc, con khóc cái gì chứ?”

 

Quân Trang nói: “Anh ấy là người nhát gan”

 

Nghiêm Mặc Hài Nghiêm Mặc Hàn nuốt ngụm nước bọt, la Quân Trang nói: “Tiểu tổ tông, về sau cháu không được nói lời này nữa. Đây là câu mắng người”

 

Quân Trang kinh hãi che miệng lại, một đôi con ngươi đen láy hiện lên vẻ khó hiểu.

 

“Ông cố nội của cháu nói khi đánh nhau không được lùi bước, lùi bước chính là người nhu nhược”

 

Nghiêm Mặc Hàn nói: “Sao cháu cái gì cũng nghe theo ông cố nội của cháu hết vậy. Ông ấy chính là xuất thân từ cường đạo, thổ phỉ, một chút cũng không văn minh. Cháu nên học theo mẹ của cháu đi, dịu dàng tình cảm, đáng yêu, lương tỉ Con gái nên đoan trang. Sự đoan trang của cháu đều cho chó ăn rồi sao?”

 

Quân Trang nghi hoặc nhìn cậu của mình: “Nhưng mà các chị của cháu nói nam nữ bình đẳng, chuyện mà con trai có thể làm chúng cháu cũng có thể làm”

 

Nghiêm Mặc Hàn vỗ trán chỉ vào Quân Trang nói: “Xong rồi, xong rồi, cháu rơi vào hang trộm rồi. Cả đời này của cháu coi như hủy hoại.”

 

Quân Trang không phục hừ một tiếng nói: “Hừ!” Sau đó bắt tay ra sau lưng tiếp tục đi ra ngo: Bé Tùng và Quốc Việt bởi vì lo lắng bố không thuyết phục được mẹ, cho nên liền vội vàng trở về, cùng nhau khuyên mẹ. Không nghĩ rằng vừa mới đến trước cửa tòa thành Ái Nguyệt thì nhìn thấy em gái bắt tay sau lưng giận dữ bước ra ngoài.

 

“Quân Trang nhà chúng ta làm sao vậy!” Bé Tùng xông tới đem em gái ôm vào lòng, sau đó xoay vài vòng.

 

Lúc đặt Quân Trang xuống đất, Quân Trang ngẩng đầu lên khuôn mặt không chút sinh khí: Đầu tóc bù xù, trên mặt còn có vài vết hằng móng tay.

 

“Em lại đánh nhau rồi?” Quốc Việt hỏi.

 

“Ừm. Em cùng Anh Hàn đánh nhau” Quân Trang gật đầu. giọng điệu đầy tự hào.

 

Bé Tùng ôm mặt em gái đau lòng nói: “Tên nhóc thối đó đánh em thành ra thế này?”

 

Quân Trang nói: “Em đánh anh ấy còn thảm hơn. Anh ấy đã khóc”

 

Chiến Quốc Việt khẽ nói: “Tên nhóc đó thảm hay không thảm cũng sẽ khóc. Còn em, đau hay không đau đều sẽ không khóc”

 

Quân Trang nói: “Em là đại trượng phu, em không khóc.”

 

Bé Tùng và Quốc Việt hai mắt nhìn nhau.