Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 208: Tham lợi trước mắt, quên họa sau lưng




Cửa phòng làm việc bị gõ hai lần, Lục Hạo Thành phần khởi đứng lên, điềm đạm nói: ” Mời vào!” Điều anh không ngờ là người bước vào lại là Cố An An và bà Cố – Lâm Mộng Nghị.

Lục Hạo Thành lạnh lùng nhìn Cố An An, sau đó nhìn sang Lâm Mộng Nghị, hỏi: “Bác Cố, muộn thế này mà bác vẫn đến tìm cháu ạ?” Lâm Mộng Nghi vẫn mặc bộ vest đỏ duyên dáng, đeo trang sức sang trọng, cười nói: “Hạo Thành, bác nghe An An nói chuyện giữa hai đứa lúc sáng, lúc đó tại An An mệt quá nên cháu đừng giận nó nhé, bác đến đây thay mặt An An xin lỗi cháu.” Lục Hạo Thành nghe vậy, hơi nhíu mắt lại, ánh mắt ngày một lạnh lùng hơn, nhìn chằm chằm vào Cố An An, nói: “ Bác Cố, bác không cần làm như vậy, cũng không cần xin lỗi thay cho An An, hai người về trước đi ạ, cháu còn phải tăng ca.” Lạnh lùng nói xong, anh liền ngồi xuống ghế, không thèm nhìn thẳng vào Cố An An.

Mộc Tử Hoành đáng ra giờ này là phải có mặt ở đây rồi chứ! Chuyện xảy ra ngày hôm nay hoàn toàn là hậu quả do kế của lão Từ để lại.

Hôm nay, Cố An An đã lấy mẫu tóc khác để làm xét nghiệm ADN, cũng tiêu tốn kha khá tiền bạc.

Mộc Tử Hoành đã theo dõi toàn bộ quá trình và đích thân giám sát Cố An An, nhưng điều cô ta không biết là sau khi ấy rời đi, Mộc Tử Hoành đã nhanh chóng đánh tráo bản kết quả giám định của cô ta rồi.

Vậy nên, tham lợi trước mắt, quên họa sau lưng, kể từ lúc đi ra khỏi cơ quan giám định, kết quả ADN sẽ không phải là Lam Lam nữa.

Chỉ có lão Từ mới có thể đưa ra đáp án chính xác nhất.

Lâm Mộng Nghi thương xót nhìn cậu, bà ta đặt cái túi trên tay lên bàn, quan tâm nói: “Hạo Thành, đây là cháo và canh mà bác mang cho cháu, đều là món cháu thích ăn. Công việc rất quan trọng, nhưng đừng làm việc quá sức để bị mệt.” “Cảm ơn bác Cố đã quan tâm!” Giọng điệu của Lục Hạo Thành thờ ơ, vẻ mặt lãnh đạm.

Cố An An liếc nhìn bát cháo trên bàn, ánh mắt sáng rực lên.

Cô ta mỉm cười đi tới gần vài bước, nhìn Lục Hạo Thành, ấm ức nói: “Anh Hạo Thành, tranh thủ lúc canh còn nóng ăn một chút đi anh, để nguội sẽ mất ngon, canh này là do mẹ em đích thân nấu cho anh đó.” Có An An vừa nói vừa lấy hộp giữ nhiệt từ trong túi ra.

Cô ta lại lấy bát đã chuẩn bị sẵn ra, mỉm cười và mở nó ra, đang định rót thì không may trượt tay, nước canh ngay lập tức bắn lên bộ quần áo đắt tiền của Lâm Mộng Nghi.

Nước canh chảy tòng tòng từ trên áo xuống chân của bà ta.

“Á …” Cảm giác bỏng rát đột ngột khiến bà Cố phải lùi lại nhanh chóng và hét lên.

“A… Mẹ, mẹ có sao không, tại con không cầm chắc nên canh bị đổ, mẹ có bị bỏng không?” Cố An An lo lắng nhìn bà, không biết nên làm gì.

Lục Hạo Thành lạnh lùng, thờ ơ nhìn mọi chuyện trước mắt, anh vẫn ngồi im lặng không nói một lời, cảm thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng ghê tởm, ánh mắt anh đầy vẻ khinh bỉ.

“Haiz! Sao con lại bất cần như vậy? Món canh này phải nấu hơn hai tiếng mà giờ bị đổ như thế này, Hạo Thành còn chưa ăn được miếng nào nữa chứ.” Sắc mặt bà Cố rất tệ, giọng điệu trách móc.

Bà ta nhìn xuống bộ quần áo lắm lem của mình, sắc mặt tối sầm lại.

Cố An An lộ vẻ lo lắng, nói: “Mẹ, con đưa mẹ đến bệnh viện khám nhé, không thì bỏng mất.” Lâm Mộng Nghi thấy bộ dạng bối rối của Cố An An cũng vơi đi phần nào sự tức giận, bà khẽ lắc đầu, nói: “Không cần đâu, con cứ ở đây đợi đi. Mẹ vào nhà vệ sinh một chút.” Bà Cố nói xong liền đi ra ngoài.