Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1992




Chương 1992: Không thắng được số lượng thì thắng chất lượng

Thanh Tùng: “…”

Dư Tiền ngược lại đối với Thanh Tùng phục sát đất: “Tôi cảm thấy không tồi. Vô cùng tốt luôn. So với phương pháp tra khảo phạm nhân của chúng tôi thì còn tốt hơn nữa. Chúng tôi là cực hình mười tám lớp, thay nhau ra trận, thì thẩm vấn phạm nhân xong chúng tôi tự bản thân cũng mệt chết luôn rồi”

Dư Nhân trừng mắt đợi Dư Tiền rồi nói: “Cậu có ý gì vậy hả? Dám chê phương pháp của tôi không tốt sao?”

Dư Tiền cười khổ, lấy chút lương tâm mà nói: “Của chúng ta cũng không tồi, đơn giản mà thô bạo”

Chiến Quốc Việt đứng lên, nghênh ngang mà rời đi.

Thanh Tùng võ võ lên đầu của Dư Tiền: “Học chút đi”

Sau đó đuổi theo Chiến Quốc Việt rời đi cùng.

Dư Nhân ngẩn ngơ mà nhìn về phía Thanh Tùng, sờ lên căm nghĩ một đăng rồi lại nói một lẻo: “Không hổ là người thừa kế mà ông cụ tự mình lựa chọn.”

Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng khi đi ra bên ngoài cửa chính, Thanh Tùng đột nhiên giữ chặt Chiến Quốc Việt lại, chỉ chỉ lên tấm biển đón gió ở trên đỉnh đầu.

Chiến Quốc Việt lúc này mới nghĩ ra bản thân vẫn còn có chuyện chưa có làm. Lại quay trở lại bên cạnh của Dư Nhân.

“Sao lại quay trở về rồi?” Dư Nhân hỏi.

Dư Tiền phất tay áo xoa xoa bui bặm ở trên cái ghế, ân cần vô cùng mà nói với Thanh Tùng: “Gia chủ, mời anh ngồi”

Thanh Tùng võ võ lên bả vai của anh ta: “Trẻ nhỏ dễ dạy mà. Tương lai tiền đồ sáng lạn đây”

Dư Tiền nghe vậy cười đến sáng chói như hoa.

Dư Nhân trừng mắt nhìn về phía bọn họ: “Ông đây vẫn còn chưa có chết đâu, Dư Tiền cậu đây là muốn đổi chủ rồi đấy hả? Thanh Tùng cháu là muốn dục góc tường nhà chú đấy à?”

Thanh Tùng lại lấy ra môn ấn của trại trưởng nhà họ Dư, ở trước mặt của Dư Nhân mà rêu rao quơ qua quơ lại, nói: “Cả cái gia trại nhà họ Dư này đều là của cháu hết.

Sao có thể nói theo cách đi cậy góc tường được cơ chứ?”

Dư Nhân: “..”

Dư Nhân hoàn toàn không muốn để ý tới Thanh Tùng, bởi vì đối thoại với lại Thanh Tùng, anh ta sẽ bị cái khí thế ngang tàng của Thanh Tùng làm cho nhân sinh không còn gì luyến tiếc.

Dư Nhân đưa ánh mắt dời về trên người của Chiến Quốc Việt: “Có cần chú phải đem Tô Tâm đi ra bên ngoài không?”

Chiến Quốc Việt lắc lắc đầu, chỉ chỉ là phía phương hướng cửa: “Chú à, cái tấm biển ở chỗ cửa của chúng ta, thanh phong từ lai, không thích hợp.”

“Có chỗ nào không thích hợp cơ chứ?” Dư Nhân tức giận mà nói.

Chiến Quốc Việt nói: “Bên trên bồn vệ sinh của bố con, có treo một bộ câu đối, Hoành phê tựu thị Thanh phong từ lai. Nếu như chú cảm thấy không có vấn đề gì, thì cứ xem như là cháu lắm mồm đi. Thanh Tùng, chúng ta đi thôi”

Thanh Tùng nhìn thấy cái khuôn mặt vô cùng bụi bặm của Dư Nhân, lập tức cười híp cả mắt vào.

“Biệt thự lớn của chú, vậy mà lại có câu đối nổi danh giống trong phòng vệ sinh của bố cháu. Như vậy xem ra, khe núi ở trong lồng ngực của bố con, vẫn là càng rộng lớn hơn so với của chú.” Thanh Tùng cười cười rồi rời đi.

Dư Nhân nhìn về phía hai đứa trẻ vừa mới rời đi đó, từ sau lưng của hai bọn họ đều có thể nhìn ra được dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo. Lập tức tức giận đến tim đau nhói: “Hai cái thằng tổ tông này, quả thật là tức chết tôi mà”

Dư Tiền nói: “Cậu chủ à, tôi cuối cùng cũng biết nguyên nhân mà cậu thuê ngài Quân là cái gì rồi”

Dư Nhân trừng mắt nhìn anh ta: “Có lời mau nói có rắm mau thả.”

Dư Tiền nói: “Cậu chủ, ngài Quân là thái tử gia của thủ đô, nhưng mà cậu lại là bang chủ nhỏ của gia trại nhà họ Dư. Hai người đều tuấn mỹ vô cùng, kinh tài tuyệt diễm.

Vậy tại vì sao mà cậu lại thảm bại trước ngài Quân như vậy cơ chứ? Chính là bởi vì cậu so với ngài Quân, ít hơn hai đứa con trai thông minh đến nghịch thiên như vậy”

Dư Nhân nghĩ một chút: “Cũng có lí đấy. Khi ở trại nhà họ Dư, Chiến Hàn Quân uy phong lãm liệt, không phải là bởi vì có Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng hai cái đứa sinh đôi hát tưồng theo sao?”

Dư Tiền nói: “Thế nên, cậu chủ à, cậu cần phải nuôi dưỡng cậu chủ bé Quốc càng ngày càng thêm ưu tú. Chỉ có một cậu chủ như bé Quốc thì vẫn chưa đủ, còn phải sinh thêm mấy cậu nữa, không thể nào mà thắng được trên phương diện chất lượng thì chúng ta thắng trên phương diện số lượng đi.”

Dư Nhân một miệng nước trà phun hết ra. Toàn bộ đều phun lên mặt của Dư Tiền, Dư Tiền lập tức liền khóc không ra nước mắt.

“Cậu chủ à, tôi nói có cái gì sai sao ạ?”

“Ông đây cũng không phải là mẹ mà”

Dư Nhân đem cốc trà để bên trên mặt bàn, nhất thời nảy lòng tham mà nói: “Tôi đi đến thành phố Phong Châu xem xem con trai bảo bối của tôi một chút đây”