Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1968




Chương 1968: Tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ được như ý nguyện

Chiến Đình Lê trừng mắt nhìn bà hai, trong lòng đối với sự gây khó dễ này của bà ta oán hận vô cùng, nhưng mà trên mặt lại giả vờ một dáng vẻ rất có phong độ.

“Bà chủ, trời hôm nay cũng đã tối, hay là cứ để bọn họ ở lại đây đi. Ngày mai, ngày mai tôi sẽ đưa bọn họ rời đi”

Người thông minh đều có thể nhìn ra được, đây là kế hoãn binh của Chiến Đình Lê.

Tuy nhiên, bà hai đã đồng ý ngay khi nhìn thấy bọn họ. Bà †a khinh thường nhìn những người xa lạ ở trong đại sảnh, đột nhiên vui vẻ nở nụ cười.

“Ha ha, ngày mai tôi mở mắt ra thì không hy vọng nhìn thấy những thứ rác rưởi ở trong nhà nữa. Nếu không, tám giờ ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau ở cục dân chính”

Từ sau khi bà hai gả cho Chiến Đình Lê, thì chưa bao giờ từ bỏ công việc của mình. Bà ta không chỉ có được tòa soạn báo của chính mình, hơn nữa cũng là giúp đỡ của Chiến Đình Lê trên thương trường.

Bà ta biết rõ sự đâm máu tàn khốc của bọn nhà giàu có, cho nên vì để đề phòng Chiến Đình Lê tính kế bà ta, bà ta tuyệt đối không cho ông ta có thời gian để chuyển tài sản đi.

Trong lòng Chiến Đình Lê rất tức giận lại nhân nhượng vì lợi ích toàn cuộc nói: “Bà chủ đây không phải là ép người quá đáng sao? Thời gian ngắn như vậy, bà kêu tôi làm sao sắp xếp tốt cho bọn họ chứ?”

Con ngươi của bà hai nhíu chặt, bà ta nhàn nhạt nhìn Chiến Đình Lê. Trong mắt tràn đầy vẻ thất vọng.

“Thời gian ngắn như thế, sắp xếp bọn họ khó như vậy sao?”

Sợ là chuyển tài sản mới không dễ dàng đi?

Chiến Đình Lê bị ánh mắt sâu thảm khó lường kia nhìn ông †a có chút không được tự nhiên. Quả thực là ông ta âm thầm dự định, mấy ngày này ông ta sẽ chuyển tài sản đi, bà hai ly hôn sẽ không có lợi ích nào, cũng sẽ không đòi ly hôn với ông ta nữa. Đến lúc đó không phải là ngoan ngoan nghe lời ông ta sao?

Đột nhiên bà chủ nở nụ cười đến thê lương.

Bà ta quay lưng bước ra ngoài đầy cô đơn. Trong miệng còn lẩm bẩm: “Nói cái gì mà dù con có giàu sang hay nghèo.

khổ, dù đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay mạnh khỏe, đều sẽ không chia lìa. Thì ra mọi thứ đều là giả dối”

Chiến Đình Lê sững sờ.

Phản ứng bất thường này của bà hai khiến ông ta cảm thấy có chút bất an. Có điều thấy bà ta không còn tiếp tục làm khó bản thân nữa, ông ta lại mừng thầm lên.

Chiến Đình Lê đem ba người vợ bé và đứa con sắp xếp thỏa đáng, bọn họ dùng phương thức rút thăm, tự chiếm lấy căn phòng phía Nam, mà bà hai vẫn tiếp tục ở lại căn phía Đông của bà ta.

Đếm đó, Chiến Đình Lê không có trở về căn phòng phía Đông.

Bà hai liền gọi ba đứa con đến bên cạnh bà ta, mặc dù sắc mặt buồn bã nhưng đôi mắt cũng kiên định hơn bao giờ hết.

“Bố của các con muốn đón những người khác về đây ở, chuyện này các con đều biết đúng không?” Bà hai nhàn nhạt hỏi.

Chiến Hàn Long, Chiến Hàn Huân và Chiến Hàn Tâm đều buồn bã gật đầu. Chiến Hàn Long tức giận nói: “Bố thật là hồ đồ rồi. Ông ấy làm sao lại không nhớ chú ba năm đó chính là bị những người vợ bé hại cho đôi chân tàn phế rồi sao?”

Bà hai nhìn bọn họ như chó nhà có tang, lớn tiếng phê bình nói: “Đều phấn chấn hết lên cho mẹ. Càng vào thời điểm này, các con càng phải không được nản lỏng”

Ba người anh em họ cùng nhìn mẹ của mình: “Mẹ, mẹ đã có cách gì rồi sao?”

Bà hai nói: “Bố các con muốn cùng mẹ ly hôn và có ý định chuyển hết tài sản đi. Mẹ tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ được như ý nguyện.”

Nói xong, bà hai hung hăng nhìn chằm chằm vào ba người họ: “Các con hiểu ý của mẹ rồi chứ?”