Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1964




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1964: Người kế thừa của Chiến Thị

Chiến Hàn Long biết ông bố già mưu mô của mình biết vừa mới chịu sự đau khổ của Chiến Quốc Việt, khóe miệng của anh ta nhếch lên thể hiện sự chế nhạo và coi thường đứa em trai riêng này.

Chiến Hàn Long dường như đã suy nghĩ đến quan hệ hợp tác của bọn họ nên hiếm khi có lòng tốt nhắc nhở Chiến Hàn Quang: “Cậu đừng có coi thường nó, nó còn phúc hắc và tàn nhãn hơn cả bố nó nữa”

Chiến Hàn Quang nghe thấy vậy liền có chút không tin cau mày lại: “Chỉ là những lời đồn đại mà thôi, một đứa trẻ chỉ mới 15 tuổi nên dù sao kinh nghiệm cũng có hạn, đàu óc cũng rất đơn thuần”

Chiến Hàn Long lắc đầu rồi cũng không nói gì thêm, Chiến Hàn Quang quá tự phụ rồi. Trong lòng Chiến Hàn Long có chút lung lay, rốt cuộc thì Chiến Hàn Quang có thật sự thích hợp làm trợ thủ để nội ứng ngoại hợp với anh ta hay không?

Người thuộc tên thế hệ “Hàn” là những người cầm quyền, bọn họ đứng trên vai của những người đi trước để đạp gió rẽ sóng, để kế thừa người trước nên mới có thể sáng lập ra tập đoàn Chiến Thị độc quyền ở Hà Nội như hiện nay. Tôi tự hỏi những doanh nhân và những người cầm quyền đều là những người có nghị lực dồi dào nhưng tại sao nhất định phải chọn một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch lên nắm quyền?”

Những người khác cũng bắt đầu nhao nhao gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy”

Linh Trang ở dưới bục phát biểu nhìn thấy Chiến Quốc Việt trở thành mục tiêu bị công kích nên trong lòng cô không thể chịu đựng được đưa con trai bảo bối của mình phải chịu đựng sự lạnh nhạt như vậy. Cô kích động nhìn xung quanh chỉ mong rằng có người mồm năm miệng mười giúp Chiến Quốc Việt đấu khẩu lại với đám người kia. Chiến Hàn Quân kéo Linh Trang vào lòng, một cánh tay ôm trọn lấy cô rồi nhỏ giọng trấn an cô: “Linh Trang, em đừng lo lắng, mau nhìn đi.”

Linh Trang ngước mắt lên liền nhìn thấy đôi mắt chim ưng của Chiến Quốc Việt nhìn lướt qua những người ngồi bên dưới, đôi môi mỏng quyến rũ kia hơi mở ra rồi giọng non nớt nhưng lạnh lùng mang theo sự trưởng thành không hề hợp với lứa tuổi của cậu vang lên: “Đừng lấy tuổi tác để đánh giá người khác, lịch sử đã chứng minh từ xưa anh hùng đều là những người còn rất trẻ.”

Ông già chất vấn Chiến Quốc Việt liền lập tức xấu hổ “Vậy cậu có bí quyết và kỹ năng để quản lý tập đoàn Chiến Thị không?” Có người đứng lên hỏi.

Chiến Quốc Việt nói: “Bây giờ tôi có nói gì thì mọi người cũng sẽ không tin vậy thì tại sao không để thời gian trả lời cho mọi người.”

“Mục tiêu to lớn và dài hạn của cậu chủ Quốc Việt là gì?

Điều này cậu có thể nói cho chúng tôi biết đúng chứ?”

Chiến Quốc Việt nói: “Không vì mưu cầu lợi ích cho Chiến Thị…” Cậu ngừng lại một lúc, những người phía dưới liền bắt đầu thổn thức.

“Còn ra thể thống gì nữa chứ?”

“Đúng vậy, đứng ở cương vị này, thân là người kế thừa của Chiến Thị vậy mà lại không mưu cầu lợi ích cho Chiến Thị?

Điều này… thật sự quá vô lý rồi”

Chiến Quốc Việt nói tiếp: “Chiến Thị nên ôm ấp tình cảm với đất nước, có đất nước mới có nhà, vậy nên tôi hi vọng tương lai của Chiến Thị nhất định phải đáng vỡ thế cục độc quyền ở trong nước, càng giải quyết vấn đề làm của tầng lớp phổ thông một cách toàn diện hơn và hơn hết là có thể thực hiện được kỹ thuật trung tâm của chúng ta ra quốc tế, kiếm được tiền của người nước ngoài phục vụ cho người dân trong nước. Đây chính là hướng đi trong tương lai của tập đoàn Chiến Thị.

Tất cả mọi người đều đồng loạt im lặng.