Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1960




Chương 1960: Cháu mệt rồi, cháu muốn đi nghỉ ngơi rồi

Chiến Đình Lê hoảng sợ nhìn qua Chiến Quốc Việt, ẩn chứa hàm ý nghỉ vấn. Chiến Đình Vũ bất ngờ không thôi, nghẹn ngào ấp úng nói: “Sao lại có thể xảy ra chuyện này?”

Rõ ràng lúc này, Chiến Đình Lê và Chiến Đình Vũ, vốn đã nghỉ ngờ bọn họ đã bị Chiến Quốc Việt xúi giục. Chỉ có đi bọn họ vô cùng ngạc nhiên, Chiến Quốc Việt làm như thế nào?

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy để xúi giục những sát thủ hết lòng vì bọn họ?

Bọn họ cảm thấy Chiến Quốc Việt thật là quá đáng sợ.

Lúc này, bé Tùng cùng các quân tình báo quân đội đến.

Bé Tùng chưa đi đến gần đã hét lên: “Bắt hết bọn họ lại.”

Sự xuất hiện của bé Tùng khiến Chiến Đình Vũ và Chiến Đình Lê có chút cảm thấy tội lỗi, vì họ lo sợ rằng bé Tùng sẽ bắt được sát thủ, dù sao sát thủ rất có khả năng thú nhận tội dưới sự tra tấn bức cung hoặc là danh lợi hấp dẫn mà khai ra bọn họ.

Vì vậy, bọn họ ước gì đám sát thủ tranh thủ thời gian bỏ trốn.

Nhưng Chiến Quốc Việt, đôi mắt thâm sâu khó lường. Ánh mắt thâm thúy liếc nhìn sát thủ đã đâm Chiến Đình Lê, tên sát thủ xoay người nhảy ra khỏi tường cao.

Các sát thủ khác bỏ chạy thục mạng.

Lúc bé Tùng chạy vào, đám sát thủ đã biến mất không thấy hình dáng đâu.

“Sát thủ ở đâu?” Bé Tùng nhìn khoảng sân trống trơn hỏi.

Chiến Quốc Việt trêu chọc nói: “Chỉ bằng tốc độ này của em, còn muốn bắt được sát thủ à”

Bé Tùng kiểm tra toàn bộ cơ thể Chiến Quốc Việt và nói: “Anh không bị thương là tốt rồi”

Chiến Quốc Việt bước đến trước mặt Chiến Đình Lê và nói: “Vết thương của ông hai thế nào rồi?”

Đầu ngón tay trái của Chiến Đình Lê bị chặt đứt sạch sẽ, giờ phút này ông ta run lên từng cơn vì đau.

Chiến Quốc Việt nhìn ngón tay út đã mất của ông ta, ánh mắt u ám.

Làm tổn thương người khác và kết thúc chính là làm tổn thương chính bản thân mình!

“Người đâu mau tới đây, đưa ông hai đi bệnh viện” Chiến Quốc Việt khẽ nói: “Xem ra ngày mai ông hai sẽ không thể dự lễ thừa kế của tôi”

Chiến Đình Lê vô cùng phiền muộn, lễ thừa kế liên quan đến việc phân chia quyền lợi của mỗi nhà, nếu vắng mặt ở lễ thừa kế thì nhà thứ hai sẽ không có quyền lên tiếng.

“Chỉ là một chút chấn thương nhỏ” Chiến Đình Lê nói.

Chiến Quốc Việt nói: “Ông hai không có ý định giữ lại ngón tay sao? Nếu bây giờ ông hai đi bệnh viện, có lẽ ông có thể giữ được ngón tay của mình đó”

Chiến Đình Lê trở nên rất do dự đứng lên.

Ông ấy không thể tham gia lễ thừa kế vào ngày mai nếu ông ấy muốn ngón tay mình vẫn còn dùng được.

Nếu ông muốn tham gia vào buổi lễ thừa kế vào ngày mai, ông có thể trì hoãn việc khâu lại ngón tay của mình.

Cuối cùng, sau khi cân đi nhắc lại, Chiến Đình Lê mạnh miệng mặc cả với Chiến Quốc Việt và nói: “Quốc Việt, ngày mai ông sẽ không thể tham gia lễ thừa kế được. Ông hỏi cháu, cháu có dự định phân chia lợi ích của mấy nhà không?”

Chiến Quốc Việt nói: “Cháu mệt rồi, cháu muốn đi nghỉ ngơi”

Nói sau liền đi ra phía ngoài.

Chiến Đình Lê tức giận giậm chân tại chỗ.

Giọng nói lấp lửng của Chiến Quốc Việt truyền đến: “Ông hai, dù cho ông có núi vàng núi bạc, ông cũng phải có phúc khí hưởng thụ”

Một câu nói làm Chiến Đình Lê tức nghẹn, phiền muộn.

Sau khi Chiến Quốc Việt và bé Tùng rời đi, Chiến Đình Vũ và Chiến Đình Lê thì thào: “Anh hai, có chuyện gì vậy? Tên sát thủ mà chúng ta gọi tới, rốt cuộc sao anh lại là người bị thương?” Chiến Đình Vũ khó hiểu.

Chiến Đình Lê nhìn theo bóng lưng của Chiến Quốc Việt, ngọn lửa trong ánh mắt bừng bừng.

“Cậu ta chính là ma quỷ. Nhất định là cậu ta đã xúi giục.

người và khiến bọn hắn trở mặt với chúng ta vào những thời khắc quan trọng”