Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 188: Rõ ràng trong lòng hai anh em cậu bé, anh không tốt bằng Nhạc Cần Hi.






Mặc dù làm giám định ADN hơi muộn nhưng Lục Hạo Thành sớm đã chắc chắn đó chính là Lam Lam, đây là

lần đầu tiên anh phản ứng mạnh mẽ như vậy.

Lục Hạo Thành quay sang nhìn Mộc Tử Hoành, nói: “Tử Hoành, cậu đi lấy xe qua đây đi, Lam Lam sẽ về

cùng chúng ta.”

Mộc Tử Hoành nhìn chằm chằm vào Lục Hạo Thành, ánh mắt chứa để vẻ ngưỡng mộ, cười khì rồi gật đầu

đồng ý, quay người đi ra bãi lấy xe.

Lam Hân nói: “Anh Lục, không cần phiền anh như vậy,

mẹ con tôi bắt taxi về là được rồi.”

“Lam Lam, có gì đâu mà phiền cơ chứ, chúng tôi cũng ở gần đây thôi, hơn nữa cũng đến giờ ăn rồi, hay là chúng ta đi ăn đi, vừa hay Tiểu Tuấn cũng ở đây, tiện

đưa thằng bé đi ăn vài món ngon luôn.”

Giọng nói trầm ám chen ngang, vô cùng hợp với

phong thái lịch lãm của anh, miệng còn khẽ mỉm cười đắc ý.

Lam Hân thấy dáng vẻ đó của Lục Hạo Thành bèn cảm thấy thái độ của anh hôm nay có chút lạ, tâm tư

của đám con trai đúng là khó mà đoán được.

Lam Tử Tuấn nhìn chằm chằm vào Lục Hạo Thành, tên Lục Hạo Thành này đúng là chẳng giống như

những lời đồn, nhưng ít ra thì cũng đối xử tốt với mẹ.

Lam Hân có chút bối rối, khó xử, cô không hề muốn tiếp xúc, qua lại nhiều với Lục Hạo Thành, ngoài quan hệ cấp trên với cấp dưới ra thì cô chẳng muốn dính líu

gì đến anh cả.

Lam Tử Tuấn dường như nhìn thấy thái độ khó xử của mẹ, bèn tìm thời điểm thích hợp nói: “Mẹ ơi, con muốn

về nhà nghỉ nơi, con mệt quá.”

Lam Hân cúi đầu, nhìn con trai bằng vẻ thương xót, nói: “Tiểu Tuấn, vậy mẹ đưa con về nhà nghỉ ngơi nhé.

Ngay lập tức, Lam Hân ngắng đầu lên, nhìn về phía

Lục Hạo Thành, áy náy nói: “Anh Lục, ngại quá, xin lỗi anh, chắc lần này tôi lại phụ lòng tốt của anh mắt rồi, Tiểu Tuấn mệt rồi, nên tôi xin phép đưa thằng bé về

nhà nghỉ ngơi.”

Lục Hạo Thành nghe xong liền cảm thấy hụt hãng, anh nhìn Tiểu Tuần, có tỏ ra ân cần võ về: “Tiểu Tuấn,

vậy tối mai chúng ta hẹn nhau được không?”

Ngữ điệu cẩn thận này bình thường chưa từng được thốt ra bởi Lục Hạo Thành.

Là một người bố, anh muốn tạo quan hệ tốt với hai

đứa con trai của mình.

Lam Tử Tuần nhận thấy Lục Hạo Thành đang nhìn mẹ cậu với ánh mắt đan xen nhiều cảm xúc phức tạp,

trong lòng cậu liền vụt lên nhiều điều nghi vấn.

Cậu mỉm cười lắc đầu: “Chú ơi, tối mai không được đâu, mẹ con cháu đã hẹn với chú Nhạc tối mai cùng đi

ăn cơm tồi.”

Nếu làm phép so sánh thì Lam Tử Tuấn thích chú

Nhạc hon, bởi vì cậu bé thấy trên đời này chỉ có chú

Nhạc và mẹ Cần Nghiên là đối xử tốt với cậu.

Lục Hạo Thành nghe thấy cái tên Nhạc Cần Hi, toàn

thân bỗng cảm thấy ớn lạnh.

Anh nhíu mày, nhận rõ ra rằng, trong lòng hai anh em Lam Tử Tuần, anh không thể nào sánh được với Nhạc Cần Hi.

Nhưng bây giờ mới là khởi đầu của anh, nếu như Nhạc Cần Hi làm được thì anh chắc chắn cũng làm được.

“Vậy thì để tối ngày kia nhé!” Lục Hạo Thành vẫn chưa từ bỏ vì chỉ khi nào có nhiều cơ hội tiếp xúc thì anh, Lam Hân và hai cậu bé mới thân thiết với nhau được.

Lam Hân khẽ giật mình, cô không hiểu lý do tại sao

Lục Hạo Thành lại kiên trì đến như vậy?

“Anh Lục, đợi khi nào có thời gian rảnh rồi mình tính

sau nhé, anh cũng bận trăm công nghìn việc, vả lại Tiểu Tuấn cũng chỉ là đứa trẻ, không cần thiết phải

làm như vậy.” Lam Hân khéo léo nói.

Ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt xinh đẹp của cô , dáng người thon thả bị bóng hoàng hôn kéo dài ra, mái tóc xoăn bồng bềnh khẽ tung bay trong nắng

chiều, trông cô càng trở nên lạnh lùng, kiêu ngạo hơn.

Lục Hạo Thành chiêm ngưỡng được vẻ đẹp này, trong

ánh mắt chứa đầy vẻ say mê.

Anh cũng để lộ ra một vẻ đẹp cao quý, lịch lãm, nói: “Lam Lam, tôi không có gì ngoài thời gian, vậy hẹn em và Tiểu Tuấn tối ngày kia nhé, tan làm xong tôi sẽ

cùng em về đón Tiểu Tuấn.”

“Mẹ ơi, ngày kia là thứ bảy.” Lam Tử Tuấn thấy mẹ hình như đã quên mắt chuyện này, bèn lên tiếng nhắc nhở.