Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1872




Chương 1872: Đừng có lạnh lùng như thế

Lúc này thì Chiến Quốc Việt chạy đến, hai tay lười biếng đút vào bên trong túi quần.

Khoác ba lô xải bước, bộ dạng cấm dục cứ như là tượng đá.

“Chiến Thanh An, đừng có diễn nữa. Đi thôi nào.”

Thanh An: “…”

Lúc nào chị cả của nhà họ Chiến thân mặt là lôi kéo cánh tay của Thanh An, nói: “Em gái à, đi thôi nào.”

Thanh An nghẹn khuất cùng với các chị em gái đi vào bên trong trường học.

Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt lười nhác theo cùng ở phía đẳng sau.

Thanh Tùng thay Thanh An kêu oan nói: “Quốc Việt, anh có phải là đối với Thanh An quá lãnh khốc vô tình rồi hay không?”

Chiến Quốc Việt nói: “Anh là vì muốn tốt cho nó thôi”

Đi vào trong cửa của sân trường, Chiến Quốc Việt đột nhiên dậm chân, Thanh Tùng kì lạ mà nhìn về phía cậu bé: “Đi thôi?”

Chiến Quốc Việt một mặt ghét bỏ mà nhìn về phía của Thanh Tùng, nói: “Em đi trước đi”

Thanh Tùng nghẹn họng nhìn trân trối!

Thật lâu sau mới phản ứng lại, quát lớn mà nói: “Quốc Việt…anh là đang ghét bỏ em đấy hả?”

Chiến Quốc Việt nói: “Tại vì sao mà anh lại không muốn đi cùng em, trong lòng em không biết tự ước lượng mà?”

Thanh Tùng biết rồi mà còn cố hỏi: “Tại vì Sao chứ?”

Chiến Quốc Việt tức giận trừng mắt nhìn cậu bé….

“Thanh Tùng thở phì phì tiêu sái mà đi.

“Chiến Thanh Tùng!”

“Chiến Thanh Tùng!”

Thanh Tùng vừa đi vào đến sân trường, lập tức liên bị một đám con gái vây xung quanh. Một đám con gái trần đầy nhiệt tình mà vẫy vẫy tay reo hò: “Chiến Thanh Tùng, cậu đẹp trai quá đi”

Thậm chí còn có một cô gái, trực tiếp chạy đến trước mặt của Thanh Tùng mà tỏ tình: “Chiến Thanh Tùng, tớ thích cậu vô cùng, phải làm sao bây giờ?”

“Tớ cũng thích cậu nhiều lắm” Thanh Tùng thốt ra một câu, không chút lo lắng nào mà suy nghĩ xem những lời này sẽ mang đến cho người khác bao nhiêu suy nghĩ phức tạp.

“Vậy thì chúng ta kết giao nhé?” Bạn học nữ đó hưng phấn mà hoan hô.

Thanh Tùng: “Dừng lại dừng lại. Chị gái à, chỉ là thích thôi chứ không phải là yêu mà. Tôi thích tất cả những cô gái lương thiện và đáng yêu, lẽ nào tôi đều phải thành đôi với bọn họ hả? Nếu như giờ tôi đồng ý, thì mẹ sẽ thiến tôi mất thôi”

Thanh Tùng không chịu được gò bó mà cười nói.

Nụ cười của cậu bé rất có sức cuốn hút.

Một đôi mắt đào hoa bay bổng như là có sức hút vào vực sâu không đáy, khiến cho người khác mê mẩn.

Lúc này, Chiến Quốc Việt đi được so với còn kiến còn chậm hơn, im lặng mà nhìn về hướng của Thanh Tùng ở trong đám người.

Cái thằng bé này đi đến đâu là làm tiêu điểm của đám đông ở chỗ đấy, đặc tính phát sáng vô cùng đặc biệt này của bản thân, lại để cho Chiến Quốc Việt không thể nào thích ứng được.

Lập tức có một nữ sinh phát hiện ra Chiến Quốc Việt. Các ô bé liền hướng về phía cậu mà hét: “Chiến Quốc Việt, Chiến Quốc Việt…”

Chiến Quốc Việt đưa cho đám nữ sinh này một ánh mắt của sự giết chóc lăng lệ ác liệt.

Dọa cho đám nữ sinh kia tan tác như ong vỡ tổ.

Thanh Tùng chạy qua, một tay khoác lên bờ vai của Chiến Quốc Việt. Nói: “Quốc Việt, anh đừng có dữ như thế với các cậu ấy nữa được không? Bố không phải đã dạy qua anh rồi sao? Các cô gái là làm từ nước đấy, không thể đánh không thế mắng cũng không thể chịu được ủy khuất đâu”

Chiến Quốc Việt lườm cậu bé một cái nói: “Em đây là đang chửi bới danh dự của bố đấy à. Em cũng không phải không biết bố là cái đồ tiêu chuẩn kép chứ, tất cả mọi dịu dàng của ông ấy đều chỉ để cho một mình mẹ thôi, tha thứ cho mẹ đều không có bất kì quy tắc nào.

Mà đối với những người phụ nữ khác thì không thể tiến vào được mà phải cách xa ông ấy cả một trăm mét…”

Thanh Tùng nói: “Ít nhất bố vẫn có thể vô cùng dịu dàng với mẹ như thế. Vậy anh có thể nào hơi nhẹ nhàng một chút hay không?”