Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1867




Chương 1867: Sống chết mặc bay.

Nghiêm Linh Trang đột nhiên hiểu ra: “Em hiểu rồi. Cho nên thật ra là bọn họ vẫn muốn giao những bảo bối này cho anh đúng không?”

Chiến Hàn Quân thản nhiên nói: “Đúng vậy”

Nghiêm Linh Trang thở phào nhẹ nhõm.

Lúc mười giờ trưa, Quan Minh Vũ đột nhiên gọi cho Chiến Hàn Quân một cuộc gọi khẩn cấp.

“Tổng giám đốc, Diệp Phong đã xảy ra chuyện rồi”

“Anh ta đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Quan Minh Vũ kể lại vô cùng chỉ tiết cho.

Chiến Hàn Quân nghe về chuyện Lạc Thanh An đã đi tỏ tình với Diệp Phong rồi bị từ chối.

Sau đó, Diệp Phong đã đuổi theo Lạc Thanh An vào đêm khuya rồi xảy ra tai nạn xe cộ.

Sau khi nghe xong, khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân tái mét.

Nghiêm Linh Trang đã đoán ra được vài phần câu chuyện từ nội dung trong cuộc nói chuyện giữa Chiến Hàn Quân và Quản Mình Vũ. Cô có chút lo lăng và không yên tâm mà nói: “Chồng à, Diệp Phong không sao chứ?”

Bởi vì khuôn mặt anh tuấn của Chiến Hàn Quân như đang được bao phủ bằng một lớp băng mỏng nên bây giờ trông anh đáng sợ như một vị thần đến từ địa ngục vậy. Thật ra lúc anh thật sự tức giận thì Nghiêm Linh Trang cũng có chút sợ hãi và cô lập tức không dám nói gì nhiều nữa.

€ô chỉ nhìn Chiến Hàn Quân với khuôn mặt xinh đẹp đang lộ ra vẻ hoảng sợ và lo lắng của mình. Hành động như vậy khiến cho người ta nghĩ rãng cô mới là người đã làm sai chứ không phải là cô con gái Lạc Thanh An của bọn họ.

Chiến Hàn Quân lấy điện thoại di động gọi cho Chiến Quốc Việt và trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính mà ra lệnh nói:: “Con mau đưa Lạc Thanh An về nhà ngay cho bố..”

Sau khi giao nhiệm vụ cho cậu xong, anh cúp điện thoại một cách dứt khoát.

Anh giống như đã trở lại là một vị thái tử gia ngồi ở trên đỉnh cao và nắm giữ trong tay quyền thao túng mạng sống của con người.

Khi Chiến Hàn Quân đã giải quyết xong mọi chuyện, anh quay đầu lại nhìn Nghiêm Linh Trang thì mới phát hiện ra vẻ mặt có chút lo lắng của cô.

Anh đưa tay ra bắt lấy cái gáy của Nghiêm Linh Trang, đẩy cô về phía trước và trao cho cô một nụ hôn sâu kiểu Pháp cực kỳ lãng mạn.

“Chồng à, có phải anh muốn mảng Thanh An đúng không? Cho dù anh mắng con bé như thế nào thì em cũng không phản đối. Nhưng mà anh không thể đánh con bé hay dùng những hình phạt về thân thể đối với con bé nhé”

Nghiêm Linh Trang thoát khỏi cái ôm chặt như xiềng xích của anh. Cô nhìn anh bãng một đôi mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ và cầu xin nói.

Khuôn mặt của Chiến Hàn Quân lộ ra vẻ khó xử.

“Linh Trang à, anh cũng yêu thương Thanh An. Nhưng tính cách tự do phóng khoáng và thiếu hiểu biết của con bé đã khiến Diệp.

Phong xảy ra tai nạn xe cộ. Nếu chúng ta không kịp thời chỉnh sửa lại cái tính cách ngỗ ngược này của con bé thì anh sợ rằng con bé sẽ trở thành Nghiêm Hiểu Như thứ hai, hay là Chu Mã thứ hai, hoặc cũng có thể là Dư Thiên An thứ hai… “

Nghiêm Linh Trang há miệng thở dốc, cô còn định nói thêm gì đó nhưng Chiến Hàn Quân lại đột nhiên chặn môi cô lại mà không cho cô nói tiếp.

“Linh Trang à, ngoan nào. Một lúc nữa em đến Phong Nguyệt Tiểu Trúc và đợi anh ở đó nhé” Chiến Hàn Quân ra lệnh cho người hầu: “Các người mau đưa bà Chiến đến Phong Nguyệt Tiểu Trúc đi dạo một lát đi”

Nghiêm Linh Trang còn chưa kịp phản đối thì anh đã thay cô đưa ra quyết định một cách độc đoán.

Cô rưng rưng nước mắt nói: “Anh có thể hứa với em là anh sẽ không đánh con bé không?”

Sau khi nhìn thấy Chiến Hàn Quân gật đầu thì Nghiêm Linh Trang mới dám rời đi.

Không bao lâu sau, Chiến Quốc Việt đã đưa Lạc Thanh An trở về.

Chiến Hàn Quân đang ngồi ở trên ghế sô pha. Anh mặc một bộ quần áo ở nhà màu đen và khí chất lạnh như băng khiến cho anh tăng thêm một chút sự lạnh lùng và xa cách.

“Con quỳ xuống cho bố” Chiến Hàn Quân nhìn chằm chằm Lạc Thanh An, trong đôi mắt sâu thẳm như đại bàng kia của anh đang tràn ra những tia sáng lạnh lẽo.

Lạc Thanh An run rẩy đi đến trước mặt Chiến Hàn Quân, sau đó cô bé quỳ gối trước mặt anh. Trong lòng cô bé cũng rất sợ hãi, nhưng cô bé biết chính mình đã làm hại Diệp Phong, đã khiến cho anh xảy ra tai nạn xe cộ.

Cho nên nếu như mầm tai họa là cô bé không bị trừng phạt thì trong lòng cô bé cũng sẽ cảm thấy cực kỳ áy náy.

Cô bé mạnh mẽ cần răng và cố kìm nén nước mắt.

“Bố ơi, con biết con đã sai rồi. Bố muốn phạt con như thế nào cũng được”

Lạc Thanh Tùng thương hại mà nhìn em gái mình. Mấy lần cậu muốn cầu xin tha thứ cho em gái mình, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của bố thì cậu lại sợ rằng bản thân sẽ khiến mọi chuyện trở nên xấu đi Cậu bé muốn nhờ đến sự giúp đỡ của Chiến Quốc Việt, nhưng bây giờ Chiến Quốc Việt lại đang nhìn Lạc Thanh An với một khuôn mặt đầy vẻ lạnh lùng. Dáng vẻ của cậu trông giống như là sống chết mặc bay khi đối diện với em gái của mình vậy.