Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1865




Chương 1865: Lệnh cầm quyền của nhà họ Chiến và nhà họ Dư

“Linh Trang, đến ngủ với anh thêm một lát” Giọng nói ôm ồm của của Chiến Hàn Quân mang theo vài phần nhập nhèm, vài phần gợi cảm và vài phần mệt mỏi.

Anh rất hiếm khi ngủ nướng. Chỉ là anh hơi mệt mỏi vì những rắc rối gần đây.

Linh Trang sốt sắng nói: “Ông xã, sau này anh phải chú ý đến thân thể của mình một chút đi. Dù sao thì anh cũng không còn trẻ nữa”

Cô cũng vì đau lòng cho anh, nhưng ai ngờ lại chạm đến điểm mấu chốt của Chiến Hàn Quân.

Chiến Hàn Quân mở mắt ra. Còn chưa kịp thể hiện sự bất mãn thì Linh Trang liền ý thức được mình đang gặp rắc rối. Cô che miệng cười một cách vô tội.

“Nghiêm Linh Trang, em muốn bị đánh sao?” Bàn tay to của Chiến Hàn Quân rơi xuống mông cô. Nhưng anh vẫn không đánh cô.

Linh Trang vội vàng bật dậy khỏi giường như một mũi tên rời khỏi dây cung.

“Khu khụ, ông xã, dưới lầu hình như đang cãi lộn ồn ào, để em đi xem có chuyện gì”

“Nghiêm Linh Trang, em có thể thoát khỏi lần thứ nhất nhưng không thể thoát khỏi lần thứ mười lăm” Chiến Hàn Quân nghiến răng nó, Bên ngoài cửa lớn của tòa thành Ái Nguyệt không biết vì sao lại đông đúc.

Linh Trang vừa mới mở cửa lớn ra thì ông cụ Niên liền tập tễnh đi tới. Khuôn mặt ông tươi cười, nói: “Linh Trang, Thiên An nhà ông lần này trở về đã trở nên dịu dàng và hiền thục. Nó cũng đã quỳ xuống nhận lỗi với Bá Minh, Bá Minh cũng đã tha thứ cho nó.

Ai da, việc này đều là nhờ công của cháu.

Cháu chính là ân nhân lớn nhất của nhà họ Dư chúng ta. Ông phải tặng cho cháu một món quà lớn để bày tỏ lòng biết ơn của ông”

Linh Trang rất vui, bố mẹ chồng có thể gương vỡ lại lành, anh Hàn Quân nhất định sẽ rất vui vẻ.

Ông cụ Niên nhận lấy cái khay từ người hầu phía sau, đưa cho Linh Trang Cũng không biết bên trong đựng cái gì, chỉ thấy nó được phủ một tấm vải đen có in bức tranh Đồ Ấn Tôn Hạng.

Mặt của Linh Trang lộ ra vẻ hoang mang: “Đây là cái gì?”

Hai mắt của ông cụ Niên sáng ngời: “Dù sao thì các cô gái như con đều thích ngọc bội”

Linh Trang cũng không nghĩ ngờ gì, nhận lấy cái khay.

Xốc cái khăn lên thì thấy bên trong lại là ngọc ấn bằng phi thúy, dưới cái đế có khắc một số chữ tượng hình, mặt trên có một con mãng xà đang chiếm cứ.

Linh Trang trố mắt: “Đây là?”

Ông cụ giải thích: “Đây là lệnh nằm quyên của nhà họ Dư. Những người có được bảo vật này thì phải gánh vác sứ mệnh thống lĩnh trại nhà họ Dư”

Linh Trang dở khóc dở cười: “Quản lý trại nhà họ Dư sao, cháu chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, làm sao có thể có dũng khí như vậy?”

Ông cụ Niên hùng hồn nói: “Linh Trang, mạng của cháu mang số cát lợi. Cháu có thể năm lần bảy lượt cứu Hàn Quân, còn có thể thay đổi số mệnh cho Thiên An. Ông nghĩ có lẽ cháu mới là người có trí tuệ hơn người, cháu là người thích hợp nhất để thành chủ nhân của ngọc ấn này”

Thật ra trước kia ông cụ Niên rõ ràng là muốn giao ngọc ấn cho Dư Nhân hoặc là Hàn Quân. Nhưng mà từ khi ông phát hiện ra cơ thể yếu ớt của Linh Trang lại có ma lực xoay chuyển tình thế, ông liền thay đổi quyết định.

Thiên thời địa lợi nhân hoà, có thể nói Linh Trang là được ông trời ưu ái. Cô quản lý trại nhà họ Dư thì Chiến Hàn Quân và ba đứa con trai tất nhiên sẽ giúp đỡ lẫn nhau.

Dư Thiên An đột nhiên đứng ra, bà muốn nói cái gì đó, nhưng mà ông cụ Niên lai đưa cho bà một ánh mắt ngăn cản.

Dư Thiên An cũng cảm thấy bí mật không thể tiết lộ, nếu không sợ sẽ không đúng lúc. Vì vậy không hề nói gì Bên này ông cụ Niên cảm thấy hài lòng rồi lui ra.

Bên kia ông cụ Chiến lại đi đến cửa “Bé Trang”

“Ông nội” Linh Trang đứng ở cửa của tòa thành Ái Nguyệt, khung cảnh của cả khu vườn trở nên tỏa sáng, cũng không biết là ai đang làm đẹp cho ai.

Ông cụ Chiến cũng mang đến một cái khay, đưa cho Linh Trang: “Bé Trang, ông nội đã muốn đưa cho cháu từ lâu rồi. Nhưng mà khi đó sức khỏe của cháu không tốt, cho nên ông nội liền giúp cháu tạm thời bảo quản. Bây giờ cháu và Hàn Quân cuối cùng cũng đã yên ổn. Cái này phải giao lại cho cháu th: “Đây là cái gì?” Linh Trang hỏi.

“Lệnh cầm quyền của nhà họ Chiến”