Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1838




Chương 1838: Một cơ hội để làm lại cuộc đời

Nghiêm Linh Trang ôm lấy anh: “Em không muốn anh chết đâu. Hu hu hu”

“Linh Trang, nếu một ngày nào đó em không còn nữa và đế lại anh một mình trên cõi đời này thì anh sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?” Chiến Hàn Quân nói.

Nghiêm Linh Trang ôm lấy cổ anh và bắt đầu khóc nức nở khiến Chiến Hàn Quân không thể tiếp tục tra hỏi được nữa.

Anh ôm Nghiêm Linh Trang lên và nhẹ nhàng đặt cô xuống giường: “Em nghỉ ngơi sớm đi. Anh đi ra ngoài một chút.”

Khi anh quay người đi, Nghiêm Linh Trang đột nhiên kéo tay anh: “Anh Hàn Quân… Có phải là anh định đi đến vườn hoa Vô Ưu không?”

Chiến Hàn Quân quay đầu nhìn cô, giọng nói có chút tức giận: “Em cũng muốn biết anh đi làm gì đúng không? Em đã từng nói với anh là vợ chồng nên thẳng thắn và thành thật với nhau, nhưng bây giờ, em có bí mật của mình và che giấu anh. Em muốn khiến anh cảm thấy lo lắng và không yên tâm sao?”

Nghiêm Linh Trang ngồi dậy, nói: “Anh đừng đi. Em sẽ nói cho anh biết”

Chiến Hàn Quân lập tức im lặng và lắng nghe cô nói tiếp.

Nghiêm Linh Trang nói: “Nhưng anh phải hứa với em trước là cho dù em nói cái gì thì anh cũng sẽ không tức giận.”

“Được rồi, anh sẽ không tức giận” Chiến Hàn Quân cần răng nói “Anh Hàn Quân, em đã đưa Dư Thiên An đến vườn hoa Vô Ưu” Nghiêm Linh Trang nhỏ giọng nị Chiến Hàn Quân sững sờ, rồi lập tức phát điên lên: “Bà ta làm hại em còn chưa đủ sao?

Vậy mà em còn tiếp tục qua lại với bà ta ư?

Nghiêm Linh Trang, sự lương thiện của em cũng phải có giới hạn chứ?”

Nghiêm Linh Trang rưng rưng nước mắt ói: “Em biết anh sẽ tức giận mà.”

Chiến Hàn Quân: “…* Chiến Hàn Quân cực kỳ phẫn nộ: “Sao anh có thể không tức giận được chứ? Bà ta đã làm em bị thương hai, ba lần. Anh ước gì hai người cả đời này vĩnh viễn không gặp nhau. Nhưng em giỏi lắm, vậy mà em lại chủ động đi gặp gỡ bà ta. Em có biết rằng việc em cứ luôn không yêu quý bản thân mình thế này sẽ khiến anh cảm thấy rất lo lắng không?”

Nghiêm Linh Trang biết rằng một khi Chiến Hàn Quân biết được chuyện này, anh nhất định sẽ rất tức giận. Nhưng cô không ngờ Chiến Hàn Quân lại tức giận đến như vậy?

Cô không dám nói lời nào, thấp thỏm nhìn anh và chờ anh nguôi giân.

Một lúc lâu sau, lồng ngực phập phồng vì tức giận của Chiến Hàn Quân dần dần trở lại bình thường. Anh bình tĩnh và nhẹ nhàng nói: “Em hãy hứa với anh răng về sau, em sẽ không đi gặp bà ta nữa đi”

Nghiêm Linh Trang và Dư Thiên An đã xóa bỏ những nghỉ ngờ trước đây và trong mấy ngày này, thỉnh thoảng họ sẽ trò chuyện qua tin nhắn với nhau. Cô có thế cảm nhận được sự thay đổi tốt đẹp của Dư Thiên An. Hơn nữa, Dư Thiên An cũng bắt đầu thật sự quan tâm đến cô.

Vì vậy, yêu cầu này của Chiến Hàn Quân khiến cho Linh Trang cảm thấy rất khó xử.

Chiến Hàn Quân không kìm được mà lại tức giận: “Em không nghe lời anh Hàn Quân đúng không?”

Nghiêm Linh Trang lại lắc đầu.

Chiến Hàn Quân hiểu rõ và đứng lên: ‘Anh sẽ đuổi bà ta đi và không cho phép bà ta trở lại thủ đô suốt đời này.”

Nghiêm Linh Trang nói: “Anh Hàn Quần, anh đừng đuổi mẹ đi”

Chiến Hàn Quân sững sờ nhìn Nghiêm Linh Trang, tiếng gọi mẹ này của cô cực kỳ tự nhiên và thân thiết. Điều này khiến anh cảm thấy vô cùng khó hiểu. Lẽ ra Nghiêm Linh Trang phải hận Dư Thiên An hơn anh mới đúng chứ?

“Em không hận bà ta sao?”

Nghiêm Linh Trang nói: ‘Anh Hàn Quân, bà ấy đã phạm phải sai lầm và thật sự là cả đời này em cũng không thể tha thứ cho bà ấy.

Nhưng mà em sẵn lòng cho bà ấy một cơ hội để sửa sai và làm lại cuộc đời.”

Chiến Hàn Quân cười lạnh: “Em thật đúng là ngốc nghếch mà”

Nghiêm Linh Trang cứng rần nói: “Anh Hàn Quân, trước đây khi em bị bệnh trầm cảm, bác sĩ đã từ bỏ em nhưng anh không hề từ bỏ em. Anh cho em có được cuộc sống mới. Vậy thì tại sao chúng ta không cho bà ấy một cơ hội được sinh ra lần nữa?”

Chiến Hàn Quân sững sờ.

Hóa ra cô gái này lại bị sự tốt bụng của anh làm cho cảm động cho nên suy bụng ta ra bụng người, nghĩ răng anh cũng sẽ mềm lòng và mới có suy nghĩ ngây thơ là đi cảm hóa Dư Thiên An Chiến Hàn Quân nói: “Không giống nhau.”

Sau đó, anh tuyên bố một cách ngang ngược và độc đoán: “Em đừng can thiệp vào chuyện của Dư Thiên An nữa. Anh Hàn Quân sẽ xử lý chuyện này”

Nói xong, anh sải bước rời đi .