Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1787




Chương 1787: Sắp chết rồi

Ông cụ nói: “Con bé Linh Trang này tấm lòng lương thiện, nó đã cho chúng ta một ngôi nhà ẩm áp, nhưng không ngờ đến cuối cùng lại tự giúp chính mình. Tiết kiệm cho chúng ta rất nhiều thời gian để cứu Hàn Quân”

Rất nhanh, đám Bác Danh bọn họ liền đến vườn hoa Vô Ưu.

Lại thấy rằng đèn trong vườn hoa Vô Ưu sáng choang, có người sống trong đó.

Bác Danh và ông cụ nhìn nhau, Bác Danh không quan tâm gì nhiều, trực tiếp lấy chìa khóa ra mở cửa Bên trong biệt thự. Chiến Hàn Quân chán nản ngồi trên ghế sô pha, vì thân thể yếu ớt, anh dựa lưng mình vào gối ôm, tựa đầu lên sô pha. Đôi mắt trũng sâu khiến các đường nét trên khuôn mặt anh trông rất góc cạnh.

Người bị ốm mà vẫn có thể giữ được nét đẹp thời đại, thật không hổ là Chiến Hàn Quân.

Quốc Việt im lặng ngồi bên cạnh Chiến Hàn Quân, lặng lẽ dõi theo bố mình.

Bố và mẹ đã gặp phải một biến cố lớn, Chiến Quốc Việt với tư cách là người phụ trách Á Châu, đã biết tin này ngay đầu tiên.

Thế nhưng Thanh Tùng và các chị em khác đều bị cấm túc ở trường, Chiến Quốc Việt sợ họ thêm phiền phức, trước khi mọi việc chưa được giải quyết ổn thỏa, cậu đã chọn cách tạm thời chặn tin tức về bệnh tình của bố.

Đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa từ bên ngoài, giọng nói trầm thấp của Chiến Hàn Quân truyền đến: “Quốc Việt, đi xem ai đến đấy?”

Để vực dậy tinh thần chiến đấu của Chiến Hàn Quân, Quốc Việt nói: “Bố ơi, có lẽ là mẹ đã về?

Chiến Hàn Quân nói: “Mẹ sẽ không về đâu”

Đã một ngày trôi qua. Nếu Linh Trang tha thứ cho anh thì đã quay về từ lâu rồi Chiến Quốc Việt hơi ngớ người, bố ồn ào la lối muốn trở về vườn hoa Ưu Tư, không phải là vì trong lòng mong đợi, hy vọng mẹ có thể tha thứ mà quay về gặp bố sao?

Chỉ là hôm nay, nhiều người đến rồi đi như vậy, ngưỡng cửa cũng bị đạp muốn nát ra, mỗi lần bố nghe thấy tiếng mở cửa, đó là một quá trình đi từ kinh hỉ đến thất vọng.

Hiện tại, bố đã xác nhận mẹ không cần bố nữa.

Chiến Quốc Việt uế oải đứng dậy, đi ra bên ngoài.

Tại cổng hoa viên, Bác Danh đang kéo vài chiếc máy thiết bị, đang dỡ thiết bị y tế.

Chiến Quốc Việt nhìn thấy Bác Danh và ông cụ xa hoäc, kinh ngạc không thôi.

“Ông bà là ai?”

Bác Danh nghe thấy một giọng nói lạnh lùng đột ngột phát ra từ sau lưng, bị dọa đến mức run bắn cả mình. Xoay đầu thấy Chiến Quốc Việt, khuôn mặt giống hệt như Chiến Hàn Quân nhưng lại có phần lạnh lùng hơn Chiến Hàn Quân đã quyết định nên con người riêng của Chiến Quốc Việt “Cháu là Quốc Việt sao?”

Sự nghỉ ngờ hiện lên trong đôi mắt chim ưng của Chiến Quốc Việt. Ánh mắt sắc bén như đại bàng quét qua các thiết bị y tế trên mặt đất, đột nhiên giống như vừa được giác ngộ, trong đầu liền vọt ra một suy nghĩ vô cùng viễn vông.

“Bà là bà cố Bác Danh sao?”

Bác Danh liếc nhìn ông bạn già mình một cách không tự nhiên, trên mặt lộ ra vẻ kháng cự.

Chiến Quốc Việt hiểu ra, lập tức nói: “Đi theo cháu”

Lúc Chiến Quốc đưa Bác Danh vào phòng khách, Bác Danh nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Chiến Hàn Quân dưới ánh đèn chùm pha lê chói lọi. Tự dưng sợ đến ngẩn người.

“Nhóc Quân”

Chiến Hàn Quân rũ rượi nhìn Bác Danh, hơi thở yếu ớt nói: “Bà đến rồi.”

Chiến Hàn Quân cho răng việc Bác Danh đến Hà Nội chỉ là tình cờ. Anh cũng không tỏ ra cực kỳ vui mừng vì sự xuất hiện của Bác Danh.

“Trúng độc sao?” Bác Danh hỏi.

Chiến Hàn Quân hờ hững gật đầu: “Ừm”

Bác Danh nhìn thấy anh bị bệnh nhưng vẫn còn có thế giữ được dáng vẻ điềm nhiên như vậy, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười.

“Bác sĩ nói thế nào?” Bác Danh hỏi.

“Sắp chết rồi” Chiến Hàn Quân dửng dưng nói.

Bác Danh: “..”

“Thằng nhóc này, nói chuyện với bà cho đàng hoàng. Bà nội còn ở đây, không chết được đâu” Bác Danh mắng.

Chiến Hàn Quân cạn lời, anh nhìn bà ấy bằng một ánh mắt khẩn thiết: “Ai cần bà chữa trị chứ?”

Bác Danh: “…”

Chiến Quốc Việt biết bố vì đánh mất mẹ, nên chỉ một lòng muốn chết. Sợ thái độ biếng nhác này của bố làm phật lòng bà cố, cậu nhanh chóng giải thích với Bác Danh: “Bà cố, bà đừng giận bố cháu. Vì không tìm được mẹ nên trong lòng bố rất buồn bực”