Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1777




Chương 1777: Ngất xỉu

Nghiêm Mặc Hàn sợ đến mức trượt khỏi ghế và ngã xuống đất: “Cậu coi cô ấy là công cụ hình người dùng để sinh con sao?” Nghiêm.

Mặc Hàn rống lên.

Giọng nói quá lớn của anh ta đã thu hút sự chú ý của Nghiêm Linh Trang và Chiến Anh Nguyệt.

Chiến Hàn Quân vấy tay với Nghiêm Linh Trang: “Linh Trang, lại đây, đi đến chỗ anh Hàn Quân nào.”

Nghiêm Mặc Hàn trợn mắt nhìn anh: “Đã là một người đàn ông trưởng thành mà còn làm nũng ở trước mặt một cô gái. Cậu có thấy kinh tởm không?”

Chiến Hàn Quân thản nhiên liếc nhìn Nghiêm Mặc Hàn, khóe miệng anh cong lên và nở một nụ cười xấu xa.

Nghiêm Linh Trang ôm con thỏ nhỏ đi tới.

Trong đôi mắt của Nghiêm Mặc Hàn lộ ra vẻ tham lam và nhìn chằm chằm vào con thỏ nhỏ. Sau đó anh ta vươn tay ra và nói: “Em gái à, em có thể đưa con thỏ đó cho anh ôm một cái được không?”

Nghiêm Linh Trang hơi sững sờ. Trong lòng cô cảm thấy có chút kinh ngạc bởi vì từ khi còn nhỏ, Nghiêm Mặc Hàn không hề có sự yêu thích nào đối với những động vật nhỏ.

Lễ nào anh ta là yêu ai yêu cả đường đi lối về sao?

Cô không nghi ngờ gì mà đưa Lam Hoa Doanh cho Nghiêm Mặc Hàn.

Chiến Hàn Quân kéo Nghiêm Linh Trang ngồi xuống ở trên đùi mình, dùng hai tay ôm chặt lấy cô, giống như muốn làm cho cô tan chảy và tiến vào trở thành một phần trong cơ thể của mình thì mới từ bỏ vậy.

“Gần đây em không thèm quan tâm đến anh gì cả” Chiến Hàn Quân kể khổ với Nghiêm Linh Trang Đôi mắt của Nghiêm Linh Trang nhìn vào.

Lam Hoa Doanh, cô cười khúc khích nói “Trong nhà chúng ta đã có một đứa con trai rồi nên em phải dành thời gian và sức lực của mình để chăm sóc cho con chứ”

Nghiêm Mặc Hàn nổi da gà, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Nghiêm Linh Trang và nói: “Em có thể chia một chút tình cảm đổi với con vật nhỏ này cho người anh trai của em không?”

Chiến Hàn Quân trừng mắt với Nghiêm Mặc Hàn và thầm nghĩ ngay cả anh còn chưa được chia một miếng bánh nào đâu. Anh ta đến đây góp vui cái gì vậy chứ?

Hàn Quân càng thêm oán trách mà ¡ em, nó quan trọng hơn hay là anh quan trọng hơn?”

Nghe thấy vậy, Nghiêm Mặc Hàn như muốn nôn ra: “Mẹ nó, ngài Chiến, tôi không nghĩ rằng cũng có ngày cậu suy bại đến mức phải đi tranh giành tình cảm với một con vật nuôi? A ha ha”

Lúc này, Nghiêm Linh Trang mới nhận ra rằng dường như cô đã không quan tâm đến cảm xúc của Chiến Hàn Quân cho nên cô lập tức nở nụ cười ngại ngùng.

Nhưng cô không biết răng lời nói của con sói đuôi to Chiến Hàn Quân này mang ý nghĩa khác. Trước đó, anh đã nói ra tác dụng kỳ diệu của con thỏ gấu trúc với Nghiêm Mặc Hàn, hiện tại thì anh cố tình thế hiện ra bản thân đang cảm thấy ghen tị và thất vọng. Sau đó, anh bất ngờ hành động khi người khác không đề phòng “Linh Trang, Anh Nguyệt cũng thích Hoa Doanh. Tại sao em không để Hoa Doanh đến làm bạn cùng cô ấy nhỉ? Và em cũng có thể dành ra mấy ngày để ở bên cạnh anh được.

không?” Chiến Hàn Quân nói.

Nghiêm Linh Trang do dự một chút, sau đó cũng không nghĩ nhiều nữa và gật đầu nói: “Được rồi: Hạnh phúc đến quá đột ngột khiến Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy hưng phấn và có cảm giác giống như anh ta đang năm mơ vậy.

Anh ta còn đang thầm nghĩ phải làm thế nào mới có thể lấy được con thỏ nhỏ này, nhưng không ngờ rằng Chiến Hàn Quân lại như một trợ thủ đắc lực mà giúp anh ta mang được nó đi như thế này.

Nghiêm Linh Trang liên tục dặn dò với Nghiêm Mặc Hàn: “Mặc Hàn, anh phải chăm sóc cẩn thật cháu gái của mình đấy, nhớ là phải cho con bé ăn cà rốt và cỏ cũng phải thật tươi mới.”

Khi Nghiêm Mặc Hàn nghe thấy cụm từ “cháu gái” thì vẻ mặt của anh ta tối sầm lại.

Anh ta cầm ngược một chân của con thỏ nhỏ lên và nhìn trái nhìn phải: “Tại sao nó lại trở thành cháu gái của anh vậy?”

Nghiêm Linh Trang đang định quát lên một tiếng như sư tử gầm với Nghiêm Mặc Hàn vì anh ta đang xúc phạm đến Lam Hoa Doanh. Chiến Hàn Quân thấy tình hình không ổn, anh lập tức nhanh chóng nói sang chuyện khác.

“Linh Trang, chị cả và em họ đang ở đâu vậy?”

Khi nhắc đến chị cả và Dư Nhân, Nghiêm Linh Trang lập tức trở nên vô cùng quan tâm đến bọn họ: “Bọn em đã cố tình dành cho họ một không gian riêng tư. Em cũng không biết họ đã nói chuyện gì với nhau?”

“Anh có muốn đi gặp bọn họ một chút không?” Nghiêm Linh Trang đề nghị nói.

Chiến Hàn Quân biết rằng trong lòng của Dư Nhân vẫn còn tình cảm với Nghiêm Linh Trang cho nên anh muốn loại bỏ tất cả cơ hội để họ gặp nhau.

“Thôi, đừng làm phiên bọn họ”

“Vâng. Được rồi.”

Lúc này, người hầu của vườn Hương Đỉnh chạy vào với vẻ mặt vô cùng lo lắng. Người đó kêu lên: “Cậu chủ Chiến, bà cả đột nhiên bị ngất xỉu. Cậu mau đến nhìn xem đi ạ”

Nghe thấy vậy, Chiến Hàn Quân đứng bật dậy.