Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1774




Chương 1774: Trong sự hèn mọn đã dần lộ ra sự quật cường

Chiến Hàn Quân nhìn con thỏ cưng trong ngực Linh Trang, ngón tay xinh đẹp của Linh Trang vẫn luôn dịu dàng vuốt ve bộ lông con thỏ kia. T

ia sáng trong mắt Chiến Hàn Quân càng lúc càng trở nên thâm thúy, dâng lên cảm giác nguy hiểm ‘Thầm oán niệm trong lòng, thế nào cũng phải nghĩ cách biến vật nhỏ đang tranh giành tình cảm với anh này thành món chính trên bàn ăn.

Nghiêm Mặc Hàn đang giúp Anh Nguyệt cắt móng tay, cũng không biết Nghiêm Trang nghĩ tới chuyện gì, bỗng nhiên vang lên tiếng hét đầy bi thảm của Anh Nguyệt: “Á, cắt trúng thịt của em luôn rồi”

Sau đó, hai vợ chồng liền tranh thủ thời gian chạy lên lầu tìm tăm bông và chất khử trùng.

Linh Trang ý vị thâm trường mà liếc qua Dư Nhân và chị cả, bỗng nhiên nhảy xuống từ trên sofa rồi kéo tay Chiến Hàn Quân đi ra ngoài.

“Anh Quân, con gái đói bụng rồi. Chúng ta đi nhổ chút cỏ tươi cho con gái ha”

Chiến Hàn Quân: ”…”

Thâm thù đại hận mà liếc nhìn con thỏ cưng vô tội trong lòng Linh Trang, anh vĩnh viễn sẽ không chấp nhận con vật kia là con gái anh. Càng đừng nghĩ tới chuyện anh sẽ bỏ ra một xíu tình thương của bố cho “đứa con gái” này.

Linh Trang cũng không thật sự muốn đi nhổ cỏ cho thỏ cưng, chẳng qua là lấy cớ ra ngoài để cho chị cả và Dư Nhân ở riêng với nhau.

Trong phòng khách.

Chỉ còn lại Dư Nhân và mẹ con Nghiêm Mặc Hàn Ngọc, bé Quốc đang bò qua bò lại trên ghế sofa, không chú ý đã bò đến trước mặt Dư Nhân, duỗi bàn tay nhỏ bé mập mạp ra dùng sức kéo cúc áo đẹp đẽ trên ống tay anh ta.

Dư Nhân nhìn con trai đang tích cực giật cúc áo, bị bộ dáng đáng yêu của bé Quốc chọc cười.

Tiếp đó, anh bỗng nhiên giật cúc áo xuống rồi đưa cho bé Quốc.

Nghiêm Mặc Hàn Ngọc sững sờ nói: “Anh đừng nuông chiều thằng bé.”

Dư Nhân cười nói: “Thằng bé là con của tôi, tôi không chiều thẳng bé thì ai chiều?”

Nghiêm Mặc Hàn Ngọc khiển trách Dư Nhân: “Nhưng cũng không nên nuông chiều như vậy. Anh không sợ thằng bé nuốt luôn cúc áo vào bụng sao”

Vừa nói xong, bé Quốc liền nhét cúc áo vào trong miệng.

Chị cả lập tức giật lấy chiếc cúc áo trong tay thằng bé, sau đó nói với Dư Nhân: “Anh coi chừng thằng bé một chút”

Chị cả đứng dậy đi lên lầu tìm đồ may vá.

Lúc xuống lầu thì chứng kiến thấy cảnh Dư Nhân đang chơi trò cao cao với bé Quốc, con trai còn cười đến đặc biệt to rõ.

Trong hai bố con vui vẻ chết đi được.

Thấy Tranh Ngọc xuống, Dư Nhân đặt con trai trở lại trên ghế sofa, trên mặt thoáng qua chút xấu hổ.

Tranh Ngọc ngồi xuống bên cạnh, buồn bã nói: “Thích thằng bé thì anh cứ ôm thẳng bé nhiều hơn đi”

Dư Nhân nói: “Xin lỗi, tôi không thể cho em và bé Quốc một gia đình ấm áp”

Chị cả nở nụ cười đẳng chát: “Cái này tôi đã biết rồi: Cô nâng tay anh lên, động tác vô cùng thành thạo giúp anh ta khâu chiếc cúc áo lại Dư Nhân ngơ ngác nhìn cô: “Em hận tôi sao?”

Tranh Ngọc nói: “Tôi có tư cách gì mà hận anh? Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, có lẽ đây chính là số phận của tôi”

Hôm nay Tranh Ngọc bắt đầu tiếp quản công ty nhà họ Nghiêm, trên người đã có bóng dáng của nữ cường nhân.

Không oán trời trách đất, không nhìn thân thương phận.

Trong sự hèn mọn đã dần lộ ra sự quật cường.

Nói xong, cô dửng dưng nở nụ cười: “Anh yên tâm đi. Không có anh, tôi nhất định cũng sẽ có cuộc sống rất tốt. Trên thế giới này, không phải ai rời đi thì người kia không thể sống nổi đâu”