Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 177: Công ty chúng tôi không tuyển chó căn người đâu.




Khương Tịnh Hàm bị cô ta hét lên thì có chút ngây ra.

“Không biết thì không biết cô lớn tiếng như thé để làm gì” Khương Tịnh Hàm phản ứng lại, hận hận trừng

vào cô, nghiêng người tức giận không nhìn cô.

Trong thang máy chỉ có hai người họ lúc này đang im

lặng, bầu không khí trở nên kỳ lạ.

Thang máy đến nơi, Cố An An bước trước ra ngoài.

Khương Tịnh Hàm cũng xoay vòng eo nhỏ phía sau

lưng cô ấy.

Hai người họ đến sảnh lớn nhìn, những người đến

ứng tuyển, xếp hàng rất dài.

“ôi tập đoàn Lục Thị này tốt như vậy sao ứng tuyển ba vị trí mà lại có nhiều người xếp hàng như vậy”. trong

phút chốc Khương Tịnh Hàm đã không còn tự tin.

Cố An An nhìn cô ta, “không có tự tin thì về đi, đừng

có đến đây làm mắt mặt người khác”

Cô cũng có những thiết kế mà Darlene đã cho phải

hoàn thành với chủ đề là ý thu.

Quả nhiên người kỳ lạ chủ đề cũng kỳ lạ.

Không biết Lam Hân đó đưa thiết kế cho cô ấy lần này áp lực lớn hay không, nhưng cũng là một cơ hội hiếm

có đề cô ấy được nỗi tiếng.

Cố An An đang nói thì nhìn thấy Lam Hân, Âu Cảnh Nghiêu, Viên Viên đi qua.

Lam Hân cũng không ngờ rằng trong só những người đến ứng tuyển sẽ có Cố An An và Khương Tịnh Hàm, cô nhớ Khương Tịnh Hàm cũng là học thiết kế, nhà mình cũng mở công ty thời trang, sao lại chạy đến đây

để ứng tuyển cơ chứ.

“Yo, đây chẳng phải là giám đốc Lam vừa được thăng

chức sao”, ánh mắt của Khương Tịnh Hàm nhìn Lam

Hân, miệng cười nhạo báng.

Lam Hân biết tính khí của cô ta, là đại tiểu thư của

Khương gia, cô ta luôn tỏ ra kiêu ngạo.

Cô cười chuyên nghiệp, giọng nói nhẹ nhàng: “Cô Khương cũng muốn đến Lục Thị làm việc à” một câu nói điềm đạm, không thể lắng nghe bất cứ cảm xúc nào.

“Sao vậy cô có thể còn tôi không thể sao?” một khuôn

mặt không thân thiện.

Cô ta nhất định phải điều tra cho ra, cô có phải là

Khương Lam Hân hay không

Chỉ là Cố An An, bình tĩnh đứng một chỗ.

Âu Cảnh Nghiêu tay bỏ vào túi quần, cười: “Cô Khương, ăn nói khách sáo một chút, đây là tập đoàn Lục Thị, không phải công ty của Khương gia mấy người, nếu đến gây rối thì ra ngoài, công ty chúng tôi

không tuyển chó cắn người đâu”.

Âu Cảnh Nghiêu là người có miệng lưỡi độc nỏi tiếng trong giới, không bao giờ dễ dàng để thể diện cho mọi người.

Nhiều cô gái bị tổn thương nặng nề khi tiếp xúc với anh ấy.

‘thư ký Âu, anh’ Khương Tịnh Hàm giận nhìn thẳng vào mắt của Âu Cảnh Nghiêu, đỏ mắt nhưng cũng im lặng.

Cô ta thực sự muốn làm việc tại tập đoàn Lục Thị, năm nay tập đoàn Lục Thị mở rộng kinh doanh, mới chiêu mộ bên ngoài, rất nhiều người chờ đợi được Vào tập đoàn Lục Thị, người có thể vào được tập đoàn

Lục Thị năng lực không hề khinh thường được.

Những người đến ứng tuyển, mọi người đều lần lượt được gọi vào và nhanh chóng đi ra, thần sắc không tốt

mà rời đi.

Lam Hân biết đến đợt tuyển dụng lần này, thiết kế

trang phục mùa thu năm nay đã được đặt rồi.

Trước mắt lần tuyển dụng này là bộ phận thị trường,

nhân viên bán hàng và dịch vụ khách hàng.

Cũng trong nhóm của cô, cần có ba người, còn cần một người có trách nhiệm làm quen với các loại chất

liệu, nắm được chính xác các loại chất liệu thịnh hành.

Một mình cô không kịp để làm, mở rộng kinh doanh,

tập đoàn Lục Thị lại đưa ra thông tin tuyển dụng.

Mà ba người này phải am hiểu thị trường, hiểu rõ xu hướng phổ biến của từng mùa thì mới được tuyển dụng.

Lam Hân nhìn một lượt, còn có rất nhiều người chờ phỏng vấn, cô nhìn Âu Cảnh Nghiêu, cô còn phải đi họp, các sản phẩm mới mùa thu đã được xác nhận, toàn bộ chiến lược phát triển và kế hoạch thị trường

phải được lên kế hoạch trước.

Lam Hân nói: “thư ký Âu, đi thôi.”