Lam Hân gật đầu, cũng đúng, chuyện tình cảm không thê cưỡng câu.
Từ sau khi gặp Cần Hi, cô vẫn luôn khiến Cần Hi lo lăng, đáy lòng cô rất bực bội.
Những cảm xúc mạnh mẽ nhất, thường xấu hỗ đề tuyên bồ, những suy nghĩ sâu sắc nhất, tất cả đều vụng về lời nói.
Cô hiểu trái tim của Cần Hi, cho nên mới càng lo lăng hơn.
Lạc Cần Nghiên trực tiếp lái xe đến nhà để xe khách sạn Giang Thành.
Dừng xe xong, cô dùng xe lăn đầy Lam Hân lên lâu.
Đến cửa thang máy chờ thang máy, — ` Lạc Cần Nghiên lấy ly nước của Lam Hân ra, bảo Lam Hân uông nước.
Lam Hân còn chưa kịp mở cốc nước, cửa thang máy liền mỏ ra.
Hai người từ bên trong đi ra, khiến cho Lam Hân hơi nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn hai người.
Hai người này chính là Hứa Cảnh Hòa và Cố An An.
“Đây là ai Thì ra là chị gái tốt của tôi, Lam Hân, đôi chân này còn chưa khỏe sao Ha hạ, tôi ¡ thấy cả đời này cô cũng chỉ có thể ngồi trên xe lăn như vậy, Lục Hạo Thành thật sự là không có lương tâm, bỏ lại tàn phê cô rời đi, tình yêu của anh ta dành cho cô cũng chỉ như vậy.
“
Giọng nói của Cố An An chua xót khắc nghiệt.
Ánh mắt trào phúng nhìn Lam Hân, cả đời này cô chỉ sợ chỉ có thê ngôi xe lăn như vậy.
“Rác rưởi, không làm người tốt lại đi ra hại người, thứ không có lương tâm như cô ta.
Con người đang làm, trời đang xem, làm người không thể quá không có lương tâm, sẽ bị đày đó.
` Khí thế quyền rũ của Lạc Cần Nghiên trở nên sắc bén nhìn Cô An An và Hứa Cảnh Hòa.
Lập tức, ánh mất cô ấy không có ý tốt rơi vào trên người Hứa Cảnh Hòa, “Yo còn chưa ly hôn, đã ở bên ngoài nuôi một anh da trắng rôi, cho nên làm người không có lương tâm sẽ gặp báo ứng, chờ đi, báo ứng rất nhanh sẽ tới thôi.
‘ Lạc Cần Nghiên ngoài miệng không tha cho người khác, ánh mắt cũng khinh bỉ nhìn Cô An An.
Người đàn ông này, nhìn liền biết không phải là thứ tốt.
Sắc mặt Cô An An biên đồi, có chút khó coi, quan hệ giữa Lam Hân và Lạc Cần Nghiên rất tốt, Lam Hân cũng sẽ đem chuyện của cô ta và Hứa Cảnh Hòa nói cho Lạc Cần Nghiên.
Hứa Cảnh Hòa lại tức giận, khuôn mặt trắng bệch khi nghe mấy chữ anh da trắng, khiến hắn bị nhục nhã.
Đôi mắt đỏ tươi của hắn giận dữ nhìn Lạc Cần 1 Nghiên, nhìn nhan sắc quyên rũ của Lạc Cần Nghiên, hắn hơi híp mắt, “người phụ nữ như cô, cô nói xem ai là khuôn mặt trắng chứ.”
Lạc Cần Nghiên cười cười, ánh mắt khinh thường rơi trên người hắn, “Nơi này ngoại trừ anh, còn có người đàn ông thứ hai sao?”
“Lạc Cần Nghiên, cô đừng nói lung tung.”
Cô An An ánh mất cảnh cáo nhìn CÔ, “Làm người quản lý huy Chương vàng đỏ, ở củng một người tàn tật, tin tức này có thê làm cho tin tức của cô lên hotsearch kéo dài trong nhiều ngày đây”
Ánh mắt Cố An An hiện lên nụ cười lạnh bén nhọn, nhìn không hề có nhân tính, chọc vào chỗ đau đớn của Lạc Cần Nghiên.
Mộc Tử Hoành biến thành tàn phê, nhưng người phụ nữ này đôi với người đàn ông kia không rời không rời, hiện giờ hai người đã ở bên nhau, khiến cô ta rất ngạc nhiên.
Mộc Tử Hoành ưu tú, nhưng người như Lục Hạo Thành.
quá cứng chác, không dễ đồi phó, cô ta cũng từng nghĩ tới người đàn ông này, cuỗi cùng vẫn quên đi, dù sao Lục Từ Ân cũng thích người đàn ông này.
Lục Tư Ân nhát gan sợ chuyện, từ sau khi Mộc Tử Hoành xảy ra chuyện, cô ta liền ra nước ngoài học tập.
Nghe nói, gần đây không tệ lắm.
“Ha ha” Lạc Cần.
Nghiên cười cười, ánh mắt quyền rũ gợn sóng ôn nhu nhàn nhạt, hòn theo hạnh phúc và ôn nhu mà Cô An An cả đời cũng không chiếm được..