“Bây giờ mới đến đổ trách nhiệm. “ Cố Dương Hồng lạnh lùng nhìn anh ta, “Lục Hạo Khải, cậu thật sự nghĩ rằng Cố gia chúng tôi chẳng còn ai nữa sao” Cố
Dương Hồng giận giữ quát lên.
Mặc dù ông không thích vợ mình nhận nuôi cô con gái nuôi này, nhưng đã mang họ Cố rồi thì chính là người của Cố gia bọn họ, trước mặt người ngoài tuyệt đối
không được phép để người khác bắt nạt.
Lam Lam của ông, ông vẫn luôn tin rằng cô vẫn còn sống trên cõi đời này và một ngày nào đó sẽ trở về với họ.
Nghĩ đến con gái mình, trong lòng Cố Dương Hồng đau đớn như kim châm, nếu như Lam Lam vẫn còn thì
chắc gia đình họ sẽ rất hạnh phúc.
Lam Lam rất dễ thương lại biết quan tâm mọi người, mỗi ngày ông về nhà, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt cười tươi vui vẻ của con gái, thì một ngày mệt mỏi của
ông sẽ biến mắt trong tích tắc.
Tần Ninh Trân vừa nghe thấy, thì liền cười và nói: “Cố
tổng, anh thấy đấy, sự việc đã xảy ra rồi, bây giờ đổ lỗi cho ai cũng đã muộn rồi, thêm vào đó, chúng ta hãy cùng bàn bạc với nhau về vấn đề này, chúng ta sẽ
giải quyết vấn đề này như thế nào”.
Cố An An rươm rướm nước mát nhìn Tần Ninh Trân, tại sao bà ấy lại có thể nói như vậy được, chuyện này
là do bà ấy sắp đặt mà.
Cuối cùng lại thành con trai bà, trong lòng cô thật sự
nghi ngờ, không biết có phải do bà có ý hay không
“Bác Lục, bác”
“An An, ta biết là con đã chịu ấm ức rồi, nhưng sự việc đã xảy ra rồi, mọi người đều là người trưởng thành, mọi thứ luôn phải giải quyết”. Ánh mắt của Tần Ninh Trân cười buồn nhìn Cố An An rồi ngắt lời cô ấy, ánh
mắt quỷ dị.
Trong khoảnh khắc Cố An An có chút nghẹn ngào, có
cảm giác khổ sở không thể nói ra.
Cô cảm thấy có một sức mạnh đang hồi sinh, đau đớn, âm thầm lan tỏa khắp cơ thể, cắn từng tế bào trên cơ thể cô, đau đớn khiến cho cả con người cô co lại.
Trên gương mặt thanh tú của cô ánh mắt đỏ hoe hốc
hác, cô ôm chặt hai tay lại gần nhau hơn.
Cô ấy là một quân cờ dễ dàng bị bỏ rơi bất cứ lúc nào của Có gia, và bây giờ, cô ấy chỉ có thể kết hôn với Lục Hạo Khải, thì ít nhất, cô ấy còn có một chút tác dụng.
Thấy cha mẹ không nói gì, hai anh trai cũng ngồi lặng
lẽ, cô chỉ còn biết tranh thủ cho mình.
Khóe miệng cô cười khó coi, ấm ức hỏi: “vậy bác Lục muốn xử lý như thế nào khi con vừa tỉnh dậy, người đang nằm bên cạnh lại là Lục Hạo Khải, lúc đó con
cũng bị dọa một trận”
Tần Ninh Trân vừa nghe đã biết ngay tức khắc ý của
Cố An An.
Cô ấy muốn kết hôn với tiểu Khải, nhưng cô ấy không phải thích Lục Hạo Thành sao ngoại trừ Lục Hạo
Thành thì không gả cho ai hết sao?
Nói gì thì nói, cô cũng không phải là con gái đích thực của Cố gia, nhà họ Cố có thể từ bỏ cô bất cứ lúc nào,
tiểu Khải cưới cô cũng không có tác dụng gì nhiều.
Bây giờ chỉ cần để Cố An An tự nói ra, cô ấy không muốn gả cho tiểu Khải, Lục gia bọn họ, đền bù cho Có gia một khoản tương ứng thì chuyện này cũng không còn nữa.
“Đúng vậy Lục phu nhân, bà định xử lý thế nào khi màn hình lớn đang chiếu những cảnh mây mưa của chúng nó, giờ đây cả Giang thành đều biết chuyện của chúng nó, Lục gia mấy người, không phải là muốn cho qua đấy chứ”, Cố phu nhân vẫn luôn ngồi im lặng,
bỗng nhiên lên tiếng.
Cố An An và Lục Hạo Khải giật mình, sao người khắp
Giang thành đều biết được cơ chứ
Cố An An thầm mừng, vì quyết định mà mình vừa
thực hiện là đúng.
Tần Ninh Trân không phải là một nhân vật dễ gây rối, và cô Cố An an cũng không phải là một người dễ chọc.
Rõ ràng là kế hoạch không có lỗ hồng, bỗng nhiên trở thành tình thế hiện tại, ánh mắt của Cố An An hiện ra
nụ cười quỷ dị.
Nhìn lòng của Tần Ninh Trân rung lên.