Con bé ở bên ngoài chịu nhiều khổ cực như vậy, tất cả đều xem như là sự bồi thường dành cho con bé, cũng xem như thuộc vệ tập đoàn Lục Thị.”
“Cái gì?”
Cố An An ngạc nhiên trừng mắt nhìn Có Ức Lâm giống như vừa nhìn thấy quỷ vậy.
Anh sảng khoái giao Cố Thị lại cho cô tạ, thì ra là cho cô ta một Có Thị trống rồng, vậy thì cô ta sẽ.
phải điều hành hoạt động nó như thế nào?
Hứa Cảnh Hòa cũng rất sửng Số, không nghĩ tới nhà họ Cô sẽ có thể dùng tới chiêu này.
Cứ như vậy, Cố An An rời khỏi nhà họ Có, khiên bước đi còn khó khăn hơn.
Một gã phóng viên năm bất thời gian hỏi: “giám độc Có, vậy hiện tại có tra được là ai đã bí mật chuyền tiền của công ty đi không?”
Có Ức Lâm nói: “Tạm thời còn không điều được gì, tuy nhiên cảnh sát vẫn đang dốc hệt sức tra xét, gần nhất đã tóm được dấu vết để lại, đợi đến lúc tôi điều tra được là ai làm, tin tức tốt như vậy thì nhất định sẽ cùng chia sẻ ra với mọi người.”
Sắc mặt Cố An An cả kinh, nhìn thoáng qua Hứa Cảnh Hòa.
Hứa Cảnh Hòa ném cho Cố An An một ánh mắt an tâm, ý bảo cô ta không cần sợ hãi.
Cảnh sát cho dù có tra ra được, Cố An An cũng là có được một cách hợp pháp.
Dù sao trước đó cô ta cũng rót đầu tư vào các công ty khác nữa.
Nguy hiềm chính là hản, hắn chỉ là một người làm công mà thôi, cái gì cũng không có, trong tài khoản đột nhiên có nhiều thêm 10 triệu tệ, thật dễ dàng khiến cho người khác nghỉ ngờ.
Cố Ức Lâm đột nhiên biến sắc, giọng nói âm trầm đến đáng sợ, nghiền răng nói từng chữ một: “Quỷ ên kinh doanh đã nhượng lại cho cô rồi, những thủ tục liên quan khác, thư ký Vương sẽ hỗ trợ cô, cô hãy.
đi tìm anh ta đi, mang theo cả nhóm cổ đông của cô nữa, lập tức rời khỏi nơi này.”
“Khôi ” Cố An An kích động, lắc lắc đầu, cô ta không cam lòng với kết quả nhử vậy.
Cô ta đã mưu tính lâu như vậy, lại là dùng giỏ trúc để múc nước, là công dã tràng.
Mà sau cùng tất cả, đều dành cho Lam Hân.
Cô ta không cam lòng! Nhóm cô đông vừa nghe thầy lời này, cũng hiểu ý của Cô Ức Lâm là gì Bọn họ đã phản bội, vừa lúc cũng khiến cho tập đoàn có Thị thoát ly hình thức quản lý đầu tư cổ phần như hiện tại.
Một gã cổ đông kích động nói: “Giám đốc Có, anh không thê cứ như vậy từ bỏ tất cả chúng tôi được, chúng tôi đã tồn tại ¡cùng Cô Thị hơn mười mây năm nôi.
Ánh mắt Cô Ức Lâm lành lạnh nhìn qua hắn: “Là các người đã phản bội Cô Thị trước, trách ai được (đây.
Nhóm cổ đông kia vừa nghe, mấy nét mặt già nua đỏ lên, hồ thẹn cúi đâu, không dám nói lời nào.
Có Ức Lâm đem khuôn mặt của tất cả đám cô đông này nhớ kỹ, Tiểu Ức cùng Âu Cảnh Nghiêu nói rất đúng, làm như vậy có thể sẽ khiến cho Cố Thị phải chịu rất nhiều tồn thất, nhưng còn hơn là những tốn thất đó sẽ thật Sự xảy trong tương lai, sẽ nghiêm trọng hơn nhiêu.
Cố Ức Lâm dùng ánh mắt âm trằm nhìn Có An An: – Mang theo người – của cô lập tức rời đi khỏi nơi này, nêu không, tôi sẽ thông báo với bảo vệ lên đuổi người.”
“Anh hai, sao anh có thể làm như vậy được chứ?”
Cố An An mang vẻ mặt phẫn nộ, “Là bởi vì số cô phân công ty nhà họ Có của em nhiều hơn anh, anh mới vội vã phủ nhận quan hệ giữa em và nhà họ Cố như vậy hay sao?
Có nói như thế nào em cũng mang họ Cố, cũng là con gái nhà họ Có.
đấy.”
Ra khỏi tòa nhà Có Thị này, nhóm cổ đông kia không chắc là có trở mặt với cô ta không nữa.
Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến mọi chuyện sẽ biên thành như vậy.
Trong lúc cô ta bận rộn thu thập cỏ phân công ty, anh lại âm thầm đem tất cả tài sản dời đi dưới danh nghĩa của tập đoàn Lục Thị, người anh hai này của cô ta quả đúng là có thủ đoạn cao tay..