Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1671: Chương 1671






Bởi vì cô nghĩ cho bản thân trước tiên, muôn tìm một gốc cây đại thụ để bám vào nên mới có thê không đề tới phản đối của người nhà, cùng Lục Hạo Khải lĩnh giấy kết hồn sớm đó thôi.

Không phải là sợ nhà họ Cố chúng tôi ngã xuống, cô sẽ Tiếng c có Vinh hoa phú quý đề hưởng thụ hay sao?”
“Ngay tại lúc cô ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân, Lam Lam đã vì một nhà nhà họ Cố mà hối hả ngược xuôi, con bé chạy đi thuyết phục giám đốc Dịch, ông ây xuât hiện, mới giải quyết, được môi nguy cơ của nhà họ Cố chúng tôi.

Mà cô, ở thời điểm đó cô đang ở nơi nào, đang làm cái gì?
Cô còn có mặt mũi để nhắc đến chuyện này hay sao?”
Ánh mắt Có Tích Hồng mắt lộ ra tia hung hãn, không hề có cảm tình.

Cố An An vừa nghe lời này, hai mắt trừng lên thật to, Dịch Thiên Kỳ lại đúng là Lam Hân tìm tới.

Sao cô ta có thể có mặt mũi lớn như vậy được, có thê khiến cho Dịch Thiên Kỳ chịu bỏ ra một số tiền lớn như vậy đề đứng ra trợ giúp nhà họ Cố chứ?.


Truyện Võng Du
Có Ức Lâm đứng dậy, nói: “Giò có đề cập lại những chuyện đã xảy ra trước đây cũng không thê thay đổi được sự thật ở hiện tại.

Cô về sau cũng không phải là họ Có nữa, sửa tên quay về họ thật của cô đi, cô vẫn còn có chú và thím của mình, còn có thêm một cậu em họ vần còn sống, cô cũng có thể “đi tìm bọn họ cho cô một mái nhà đề an ủi, nhà họ Cố chúng tôi không thể cho cô được cảm giác gia đình, chỉ có thể cho cô vực sâu của tuyệt vọng mà thôi.”
“Cái gì?”
Lâm Mộng Nghi không thể tin trừng lớn hai mắt, “Cô ta…… Cô ta sao lại còn có người nhà được chứ.”
Lâm Mộng Nghỉ có chút không thê tin được, “Lúc trước mẹ nhận nuôi cô ta, viện trưởng cô nhỉ viện không phải đã nói cô ta không còn có người thân nào khác trên đời nữa hay sao?”
Cố An An cũng rất sửng sót, đói phương làm sao mà biệt được cứ?
Có Tích Hồng hít sâu một hơi.

Cô Ức Lâm nhìn thoáng qua cha, tuy.

răng ông cái gì cũng không nói, cái gì cũng không hỏi, nhưng tât cả ông đêu nhìn thầu trong mất, thật ra trong lòng cha đều hiểu được thái độ làm người của Có An An hơn bắt cứ ai.


“Mẹ, trong chuyện này còn rất nhiều chuyện mà mẹ không biết, sau này con sẽ chậm rãi nói từng chuyện cho mẹ, trước tiên hãy đem hôm nay giải quyết cho xong đã rồi nói sau.

Cố Ức Lâm nói xong, ấn vào số đường dây điện thoại nội bộ, “Thư ký Vương, hãy bảo các phóng viên đi vào đi.”
“Vâng, giám đốc Có.”
Cố Ức Lâm nâng mắt nhìn qua Có An An: “Tôi đã nghĩ tới lầy năng lực của cô, ít nhất một tuần thời gian là đã đủ rồi, cũng không nghĩ đến cô lại phải dùng thời gian tới mười ngày, đúng là tội đã đánh giá cao năng lực của cô rồi, cô muốn chiếm được Có Thị, tôi cho cô.’ Cố An An vừa nghe lời này, nghi hoặc nhìn qua anh, mang vẻ mặt khân trương, “Anh làm sao mà biết được?”
Có Ức Lâm nhìn cô ta, châm chọc cười cười, “Cô cho là bản thân mình làm việc rất kín kế hay sao?
Hiện tại hãy qua phòng họp đi.”
Cố Ức Lâm nói xong liền đi ra ngoài.

Có Tích Hồng cùng Lâm Mộng Nghỉ nhìn nhau với ánh mắt đầy Nghĩ vận.

Cả hai cũng đi theo vào phòng họp.

Cố An An nhíu mày, đáy lòng có chút bắt an, không, đám cổ đông kia sẽ không dám làm ra chuyện gì phản bội, những chuyện bọn họ ngâm ngâm làm không thể có ai phát hiện ra được, tất cả căn cứ chính xác đều đã ở trong tay cô ta, hôm nay cô ta mới là người thắng lớn nhất.

Cô ta tự tin tràn đầy đi theo tới phòng họp..