“Alo, mẹ ạl”
Mẹ Ninh sốt ruột, nói: “Phi Phi à! Anh trai con không biết đã gây họa gì rồi.
Cảnh sát vừa tìm tới nhà của chúng tai”
Ninh Phi Phi nghe xong những lời này, trong lòng liên kích động, hỏi: “Mẹ, mẹ nói chậm một chút được không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mẹ của Ninh Phi Phi nghẹn ngào, nói: “Mẹ cũng không biết, cảnh sát chỉ đến tìm anh con, mẹ không biết nó đang ở đâu cả.
Sau khi tìm hiệu một số chuyện liên quan, bọn họ liên rời đi.
Cũng vì cảnh sát không có nói bất cứ điều gì, nên mẹ mới càng rốt ruột.”
Ninh Phi Phi tắt điện thoại, đáy lòng rât gập gáp.
Liệu có phải anh ta đi đánh bạc, nợ nần chồng chất, rồi chạy đi ăn.
CƯỚP không? Anh ta rõ ràng rất là cân tiên, nửa đêm hộm trước lại nói bây giờ anh ta có tiền rồi, không.
muôn ở đây nữa.
Chuyện này rôt cuộc là như thê nào?
Lam Hân thấy sắc mặt cô có chút tái nhọt, hỏi: “Phi Phi, xảy ra chuyện gì sao?”
Ninh Phi Phi nhợt nhạt, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng.
“Giám đốc Lam, tôi phải làm thế nào bây giờ? Có vẻ như anh trai tôi đã làm gì đó phạm pháp rồi, cảnh sát đã tìm đên cửa nhà của chúng tôi.
Anh trai tôi nửa đêm hôm trước đột nhiên vô cùng phần khỏi, trở về thu dọn đồ đạc liền ròi đi.
Tối hôm qua cũng không về nữa, đưa cho mẹ mười nghìn tệ, đề cho mẹ tôi mua quân áo mặc, sau đó liền bặt vô âm tín.”
Ninh Phi Phi trong lòng bát ồn.
“Chuyện này… ” – Lam Hân hơi nhíu mày lại.
“Phi Phi, đã làm chuyện phạm pháp, thì hãy cho cho cảnh sát xử lý đi.
Sau khi học được một số bài học, anh ta sẽ hồi cải không làm loạn nữa.”
Ninh Phi Phi khẽ lắc đầu, một mặt cười khổ: “Giám đốc Lam, cô không biết đâu, bởi vì đánh bạc, anh ta ra vào tù không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng anh ta không hề biết hồi cải.
Ngược lại, mỗi một lần sau khi đì ra khỏi đây, anh ta càng gây ra chuyện trầm trọng hơn.
Có lẽ anh ta đã sóm chai lì rôi.”
Lam Hân nghe xong, rất đồng tình với cô.
“Phi Phi, nêu không thì cô tan làm sớm đi, mẹ cô sức khỏe không được tốt, nếu vì lo lắng mà xảy ra chuyện thì sẽ rất tệ.
Cô trở về chăm sóc cho bà ấy, có lễ bà ấy sẽ cảm thầy an tâm một chút.”
Ninh Phi Phi liếc nhìn Lam Hân đầy cảm kích: “Giám đốc Lam, cảm ơn, cô, tôi về trước xem mẹ tôi như thế nào.
Bệnh tình của bà ấy khó khăn lắm mới ồn định lại được, nêu xảy ra chuyện gì, sẽ rất phiền toái.”
Ninh Phi Phi mang tài liệu mình đã sắp xếp xong đề lên bàn của cô.
Lam Hân nhìn thấy cô ấy vội vội vàng vàng, tay chân loạn hết cả lên, trong lòng có chút bắt đắc dĩ.
Gia đình là điều mà cô ấy quan tâm nhất, chỉ cần xảy ra chuyện gì, cô ấy đều hoảng hồt.
“Mau đi đi, Phi Phi, công việc sẽ do tôi tự lo liệu.”
Ninh Phi Phi nhẹ gật đầu, cầm lấy túi của mình, liền rời đi.
Lam Hân thở dài một hơi, tiếp tục làm việc.
Sau nửa giờ, cô nhận được tin nhắn từ Wechat, là của mẹ cô, nói rằng Kỳ Kỳ đã vệ nhà an toàn.
Cô mỉm cười, nhắn tin hỏi thăm cô con gái một câu, rồi mới tiếp tục làm việc.
Vào giò ăn trưa, Lục Hạo Thành đến Và rủ cô cùng ăn cơm.
Âu Cảnh Nghiêu cũng ở đấy, anh ta hỏi: “Ninh Phi Phi đâu rồi?”.