Cố An An thần sắc sửng sốt, Thẩm Giai Kỳ xảy ra chuyện?
Phải, là lần đó.
Quả nhiên, anh hai đã sớm biết, không đúng, anh ta có biết thím cô ta tôn tại hay không.
lòng Cố / An An có chút hư, nhừng cô phần Cố gia nợ cô ta vẫn không cho.
Lý do tại sao.
Nhưng, anh hai không nói ra, cô ta cũng sẽ không thừa nhận.
Cô ta cười nói: “anh hai, em không hiểu rõ ý của anh.
Cùng là em gái của anh hai, em nghĩ anh hai cũng phải công bằng một chút mới đúng.
“
Có Ức Lâm vừa nghe lời này, đáy lòng nhất thời trở nên phân nộ không.
thôi.
Kết quả Cố gia móc tìm móc:.
phôi cho cô ta, lại nuôi ra một người vô tâm vô phổi như vậy, hiện tại cả người lại xuất hiện trước mặt anh.
Quả nhiên lòng người ngàn biến vạn hóa, đối với người tham lam mà nói, cho cô ta nhiều hon nữa cũng sẽ không thỏa mãn.
“Công bằng, sau này anh sẽ cho em biết cái gì là công bằng.” Trên gương mặt của Có Ức Lâm tràn ra một nụ cười quỷ dị.
Cô An An nhíu mày, Lam Hân cũng nhìn thoáng qua anh hai, đáy lòng anh hai có khí tức cực lớn, đang cực lực đè nén.
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên có chút cứng ngắc, mùi thuốc súng không tiêng động tràn ngập trong không khí.
“Đến đây, Tiểu Ức, ăn dưa hấu thôi.”
Có Ức Sầm bưng dưa hấu đã cắt ra.
Sự xuất hiện của anh ta dường như phá vỡ bề tắc trong nháy mắt.
Lam Hân nhìn anh cả cười cười, “Cảm ơn anh cải “
“Hey! Tiểu Ức, người một nhà, sao lại khách sáo như vậy? Nếu là khi còn bé, có một đĩa dưa hấu như vậy, em đã sớm bưng chạy về ề phía phòng bên cạnh, đựa cho anh Hạo Thành của em ăn rồi.
Có những lúc các món ăn quá ngon, người của em đi qua, các món ăn vẫn còn ở phía bên này của lan can.
Anh cả muốn ăn một miềng muốn cướp, cũng không biết anh Hạo Thành của em rột cuộc có cái gì tốt, mà em luôn lo lắng cho cậu ta như vậy.
Có Ức Sầm vừa nói, vừa oán hận nhìn Lục Hạo Thành nụ cười đắc ý.
Lam Hân ngượng ngùng cười cười, cô vẫn không nhớ tới chuyện khi còn bé.
Có Dịch Hồng nói: “Ai bảo hai anh các con đối với Tiều Ức không ¡ tốt bằng A Thành đối tốt với Tiêu Ức chứ, đây đều là duyên phận.
“
“Cha, cha nói đúng, đây chính là duyên phận, Lam Lam khi còn bé chính là VỢ bé nhỏ, của con, cái gì ngon đều cho con.”
Lục Hạo Thành kêu một tiếng cha này xem như là một người thân thiệt.
Lạm Hân nhìn thoáng qua anh, lần đầu tiên nghe được anh gọi là cha.
Có Dịch Hồng cũng sửng sót, lúc trước đi qua bệnh viện vài lần, cũng không thây anh gọi một tiếng cha, bây giờ trước mặt Lam Lam, anh kêu tiêng cha.
“Ha ha… thực sự là duyên phận.” Có Dịch Hồng cười đến vẻ mặt yêu thương.
Cố An An nhìn người một nhà bọn họ vui vẻ hòa thuận, mà mình tựa như người ngoài cuộc, hôm nay cô ta trở về Cộ gia, là muôn cùng bọn họ chia sẻ niêm vui của mình.
Nhưng người của Cố gia, không ai nói với cô ta một câu chúc mừng.
Cố Ức Lâm nói: “A Thành, chuyện của bà nội điều tra thế nào rồi? “.