Nhạc Cần Nghiên cùng Lam Hân hàn huyên hơn mười phút, nhìn thấy thời gian đã muộn, cô liên đứng dậy vê nhà.
Mộc Tử Hoành cũng đi theo cùng nhau rời đi.
Lục Hạo Thành nhìn thấy hai người cùng ra khỏi cửa, bát đắc dĩ lắc đầu: “Đây là lần đầu tiên hai người kia nói Khuyến từ sau lần ra khỏi bệnh viện, nhìn cách thức bọn họ ở chung thế này quả thật không được tự nhiên chút nào.
”
Lam Hân nhìn qua ông xã: “Đây là chuyện tốt, ít nhất lúc hai người đó ngôi đôi diện nhau còn có thê trò chuyện được, đúng không?”
Lam Hân duôi hai tay giơ đên trước mặt anh, cười với vẻ mặt ôn nhu: “Ông xã, chúng ta cũng đi nghỉ ngơi đi, về chuyện của Nghiên Nghiên, em có lòng tin Mộc Tử Hoành rất nhanh sẽ nhìn rõ được bản thân mình.
”
Lục Hạo Thành vừa nghe cô gọi một tiêng ông xã, lập tức tràn ngập hạnh phúc.
“Đi thôi, bà xã, chúng ta đi nghỉ ngơi.
”
Lục Hạo Thành đem cô ôm vào lòng, bể bà xã nhà mình trở về phòng.
Mộc Tử Hoành và Nhạc Cần Nghiên cùng ra ngoài, Mộc Tử Hoành vẫn không chịu nói gì, tất cả đều do lỗi của anh, vẫn đều là anh luôn tìm cách né tránh Nghiên Nghiên, giờ phút này không biệt mỏ miệng thì nên nói gì, anh chỉ biết trầm mặc, cúi đầu, đáy mắt tràn đầy thống khổ.
Nhạc Cần Nghiên nhìn vào bầu trời đêm rực rỡ ảnh sao, hít một hơi thật sâu, “Về chuyện của tên Ôn lãng kia, cám ơn anhl”
Ngày đó nếu không phải có anh ở đó, cô biết bản thân nhất định sẽ gặp chuyện không hay.
Mộc Tử Hoành nâng mắt lên nhìn cô, khẽ lắc đầu:.
Không cần cảm ơn, Nghiên Nghiên.
”
Nhạc Cần Nghiên nhìn thấy lái xe của anh đã qua đên đây, lại hít một hơi thật sâu, nói: “Không cần ở trồn tránh em, em sẽ không chủ động tìm anh, nếu lơ đãng đụng phải nhau, cứ như vậy trò chuyện tâm sự bình thường cũng không có gì, em và anh cũng không có cái gì gọi là thâm cừu đại hận, nêu không thương thì không yêu thôi, ngủ ngonl”
Nhạc Cần Nghiên nói xong, xoay người đi vê hướng biệt thự nhà mình.
Mộc Tử Hoành vội vàng quay đầu lại nhìn theo bóng lưng Nhạc Cần Nghiên rời đi, lời của cô vẫn quanh quần trong đầu anh.
“Không cần ở trốn tránh em, em sẽ không chủ động tìm anh, nêu lơ đãng đụng phải nhau, cứ như Vậy trò giUef tâm sự bình thường cũng không có gì, em và anh cũng không, có cái gì gọi là thâm cừu đại hận, nêu không thương thì không yêu thôi, ngủ ngonÏl”
Nếu không thương thì sẽ không yêu thôi.
Sao có thể không thương được chứ?
Càng cố gắng.
cách xa cô, càng thương yêu cô không thề kiềm ché.
“Nghiên Nghiên.
”
Anh đau đớn gọi tên cô.
Nhạc Cần Nghiên vừa ra tới cửa liền quay đầu lại nhìn thoáng qua Mộc Tử Hoành, dưới ánh đèn đường, người đàn ông kia nhìn cô, khoảng cách có chút xa, nhìn không rõ sắc mặt anh lúc này thế nào những cô lại có thể cảm nhận được hơi thở cô đơn và thống khổ từ anh.
Nhạc Cần Nghiên hô hấp cũng trở nên khó khăn, cả người choáng váng đứng ngôc ở tại chô, lậu như vậy, cô vẫn đau đến thê, môi lần nhìn thầy anh là tim cô lại đau nhói.
Lúc về đêm thì lại cảng đau! Nhìn thấy anh phải ngôi ở trên xe lăn còn phải miễng cưỡng cười vui vẻ thì cô cảng đau.
Mộc Tử Hoành, nhìn lại tình trạng của hai người chúng ta đi, anh cho là bản thân cứ âm thâm trả giá như vậy thật sự tốt cho em ư?
Em không cần, em chỉ cần anh trở về cạnh em mà thôi.
.