Em cảm thấy được sự khác biệt giữa người với người, phần lớn là sự khác biệt về mức độ hiểu biết về thế giới.ầm nhìn của con người quyết định nhận thức của con người.
Độ cao của nhận thức là khác nhau nên cách mỗi người nhìn nhận thế giới cũng khác nhau.
“
Kinh nghiệm của một người giống như một hồ sâu lớn, giới hạn trong phạm vi hoàn cảnh.
Lục Hạo Thành dùng trán cọ vào mặt cô, “Cô bé, không cần vì việc này mà lo lắng, Cảnh Minh đụng tới chuyện như vậy đã không phải một hai lân LOÏšG Lam Hân nhìn vào anh Vậy hãy giới thiệu cho anh ây một cô gái đáng tin cậy đi.”
Âu Cảnh Nghiêu: “Lam Lam, không dễ để tìm được một cô gái đáng tin cậy.
[am bìan NGCO anlinm nguyện tin tưởng cô gái tốt trên thê giới này sẽ rât nhiễu.
Tô Cảnh Minh thở phì phì lên xe, mang vẻ mặt khó chịu, “Đáng tiếc cho chai rượu ngon như vậy.”
Lam Hân cười nói: “Đây là anh đang đau lòng chai rượu, hay là vẫn đang đau lòng về cô bạn gái kia đây?”
Tô Cảnh Minh gật gật đầu, lập tức vừa cười.
cười, “Rượu vang nha, nhưng mà hiện tại tâm trạng cũng đã thoải mái hơn.”
Eamiam ” Anh ta xác định là bản thân thật sự yêu đương chứ?.
Truyện Bách Hợp
“Hama….
” Âu Cảnh Nghiêu châm chọc cười cười, “Xem ra không có yêu thương gì người ta nha, nhanh như vậy đã cười được.”
Tô Cảnh Minh uễ oải dựa vào cửa kính xe, cười nói: “Người như vậy cũng không đáng đê tôi yêu.”
ESmutOiiii ” Lục Hạo Thành muôn cạn lời, “Sau này cậu đừng tự tìm bạn gái nữa, cũng đừng đề no mẹ cậu tự giới thiệu, không có một người nào đáng tin cậy QUƠCG – Tô Cảnh Minh quay đầu lại cười hì hì nhìn bạn mình.
“Vậy cậu giới thiệu cho tôi một cô gái đáng tin cậy đi.”
Lục Hạo Thành khẽ lắc đầu: “Tôi không có quen biệt phụ nữ.”
Tô Cảnh Minh: “Là do ở trước mặt Lam Lam nên cậu không dám nói chứ gì, có nhiều tiểu thư con nhà thế gia như vậy, cậu còn nói thật sự không biết bọn họ.”
Lục Hạo Thành trừng mắt liếc tên không biết thời thê kia một cái, cậu ta không nói lời nào cũng không ai bảo cậu ta câm đâu.
Anh nhìn thoáng qua Lam Hân, thấy cô không có vẻ tức giận, mới nói: “Người tôi quen thì cậu cũng quen.”
Tô Cảnh Minh cười nhạt, “Người cậu quen cũng đều thích cậu, làm sao có thể để mắt đến tôi chứ?”
Lục Hạo Thành cười đắc ý, “Cũng đúng”
Lam Hân đột nhiên ghé mắt sang nhìn ông xã, “Anh còn tỏ ra rất tự hào nhỉ?”
Lục Hạo Thành vội vàng thu liễm tươi cười, “Lam Lam, trong lòng anh chỉ có em.”
Tô Cảnh Minh kéo lên khóe miệng, Lục Hạo Thành này, ở trước mặt Lam Hân thì ngoan ngoãn như con mèo nhỏ vậy.
Lam Hân lúc này mới vừa lòng Cong cong khóe môi, cười với vẻ mặt sáng lạn.
Tin tức Lam Hân đã xuất viện, tất cả mọi người đã biết, đều chạy tới biệt thự Bành Hồ để thăm Lam Hân.
Lục Hạo Thành vừa đầy.
Lam Hân vào cửa, tất cả mọi người đều đang đứng trong đại sảnh chờ cô, trong nhà đang chất rất nhiều hoa tươi.
Lam Hân nhìn thấy mọi người liền cười cười, lập tức nhìn qua Mộ Thanh cùng Dịch Thiên Kỳ, “Cha, mẹ, con đã trở vê.”
Hóc mắt của Mộ Thanh và Dịch Thiên Kỳ đều đỏ lên: “Ôi trời! Con gái ngốc của cha rốt cục cũng tỉnh lại rồi, sau này, nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, thần thê tốt lên rồi mới cho phép đi làm.”
“Vâng, thưa cha!”Lam Hân ngọt ngào cười.
Dịch Thiên Kỳ mang vẻ mặt vui mừng nhìn con gái, chỉ cân con gái ông tỉnh lại, bảo ông làm gì ông cũng tình nguyện, Cảm tạ trời đất, những năm gần đây ông vân luôn duy trì làm từ thiện, cho nên đã khiến con gái ông gặp may mãn như vậy, cửu tử nhất sinh!
Mộ Thanh cũng vừa khóc vừa cười, bà gật gùủ “Lam Lam, con rốt cục cũng tỉnh lại rồi, thật tốt!”.