Cho nên cậu ta cũng muốn dành cho người phụ nữ mình yêu một tình yêu trọng vẹn, một mái âm trọn vẹn, cậu ta.cảm thấy bản thân mình có chút khiếm khuyết, không có cách nào mang đến một tương lai hạnh phúc hoàn mỹ cho người phụ nữ sua mình, đây là nguyên nhân khiên cậu ta vẫn luôn muôn trồn tránh.”
“Ha sẻ ” Lam Hân có chút không nói nói nên lời, “Không thể được ở bên nhau thì đó mới là bất hạnh, không thể ở củng một chỗ mới là không hoàn mĩ, không thể.
ở cùng một chỗ mới là không có được hạnh phúc.
Bọn họ sẽ để lại nỗi tiếc nuối lớn nhát trong cuộc đời của nhau.”
Lục Hạo Thành gật gật đầu, “Chúng ta đều biết chuyện nảy, A Hoành cũng biết, Nghiên Nghiên cũng biết, nhưng bọn họ vẫn còn luần quần trong lòng, chúng ta cũng không có biện pháp làm gì cả.
Lam Hân đột nhiên hỏi: “Lục Hạo Thành, nếu anh rơi vào hoàn cảnh giỗng như Mộc Tử Hoành bây giờ, anh sẽ đưa ra lựa chọn thê nào?”
Cô hiện tại hai chân không thể động đậy, anh nói chỉ cân nghỉ ngơi tốt là có thể đứng lên, nêu anh lừa cô thì sao?
Lục Hạo Thành cười cười, vươn tay nhéo nhéo hai má cô cười khẽ: “Cô bé ngồc, em là tình yêu đích thực của đời anh, cho dù là ngôi trên xe lăn, anh cũng phải yêu em.”
Lam Hân nghe câu trả lời của đối phương, vừa lòng cười cười.
Lục Hạo Thành nhìn thây cô vừa lòng tươi cười, đột nhiên lại nhìn thoáng qua hai chân Lam Hân, cô hỏi như vậy, đáy lòng anh loáng thoáng.
hiểu được suy nghĩ của cô, anh an ủi nói: “Lam Lam, em cũng không thể ` SUY nghĩ miên man, chân của em cũng không có tàn phé, chỉ là lúc ây hai chân đều bị gãy xương, em lại ngủ trong thời gian dài nhử vậy, chờ khôi phục cân một khoảng thời gian, lúc đó em có thê chậm rãi đi đường.”
Lam Hân mang vẻ mặt ôn nhu.
cười cười, “Em biệt rôi, những mà sinh hoạt sau này có chút không tiện, cũng không thoải mái, em phải ở tình trạng như thê này trong bao lâu?”
Lục Hạo Thành cười cười: “Cô ngốc, còn có anh ở đây mà?
Sau này anh chính là đôi chân của CTIINN Lam Hân lắng lặng tựa vào lòng ông xã, hạnh phúc: cười cười, cuộc đời này có anh là đủ rồi.
Trước đó cảm thây phòng bệnh u ám lạnh lẽo, lúc này lại thây vô cùng âm áp.
Mãi đến khi Lục Hạo Thành nhận được cháo anh đã đặt đem tới, anh mới ôm lây Lam Hận, thật cần thận đặt cô ngôi vào ghé, thấy cô uống hết nửa ly nước âm, mới bưng cháo lên đút cho cô.
Lam Hân vừa thấy, ý cười mềm mại như nước, “Lục Hạo Thành, để em tự ăn đi, hai tay em hiện tại cũng có sức lực.
rồi, vẫn có thể tự ăn được, anh cũng mau ăn đi.”
Cô vừa rồi nhìn thoáng qua phòng bệnh, có giường có bản làm việc, có còn có tủ quân áo, anh đúng là đã trực tiếp dọn đến đóng Hướt: ở bệnh viện luôn rồi.
Lục Hạo Thành lắc lắc đầu, “Lam Lam, anh đút cho em, lát nữa anh sẽ ăn sau.
Em nhanh chóng uống chút cháo lót dạ, lát nữa mọi người sẽ đến thăm em, đói bụng cũng không có thời gian đề ăn đầu.”
Lam Hân cười lặc lắc đâu, đôi mắt xinh đẹp đau lòng.
nhìn anh, vẻ mặt quan tâm nhìn ông xã nhà mình “Trong khoảng thời gian này anh đã gây đi rât nhiêu, đã bao lâu anh không có về nhà rồi?”
Lục Hạo Thành nhìn đôi mắt trong veo, sáng ngời của bà xã, nhìn ¡ thây được vẻ đau lòng trong ánh mắt cổ, tựa như một vũng nước suôi, thanh mát, ngập nước khiến người ta đắm chìmi và quên đi mệt mỏi “Anh vần chưa hề về nhà, buổi sáng sử dụng thời gian một giò: đồng hồ để tới công ty, sau đó sẽ trở lại với em, nếu công ty không có công việc gì quá quan trong thì anh cũng sẽ không đi, ở trong này tiền hành cuộc họp trực tuyên.
Kê từ lần Cô An An tháo mặt nạ dưỡng khí của em ra,sau đó anh lại càng không dám ra khỏi cửa, em nói xem, nều em lại xảy ra chuyện, anh phải sống tiếp thế nào đây?”
Lam Hân vừa nghe lời này, lại thấy đau lòng, cảm động muôn khóc, “Á Thành, cám ơn anh!”
Mặc kệ ở bất kỳ thời điểm nào, anh cũng không bao giờ rời bỏ cô.
Lục Hạo Thành nhìn mắt cô đọng đầy ánh nước, giồng như nước mắt sẽ rơi xuống trong giây tiếp theo, anh cười với vẻ mặt đau lòng: “Cô ngốc, em chính là bà xã của anh, anh nói mây chuyện này cho em nghe, cũng không phải đề khiến em cảm động, đề làm Sỉ khóc, chỉ là muốn cho em biết, trên thế giới này, sự tồn tại của em đối với anh là vô giá nhất trên thế giới này.”
Lam Hân cười nhẹ, ý cười quanh quần giữa hai đầu lông mày, cô lại đem nước mắt nuốt trở về, vẻ mặt cũng thoải mái hơn trước, há mồm ăn cháo mà Lục Hạo Thành đút cho..