Tương lai chúng ta sau này vẫn có thể có con, em không cần khổ sở, hiện tại em vừa mới tỉnh lại, không thể để quá mức bi thương.”
Anh ở một bên nhẹ nhàng an ủi nói.
“Nhưng không bao giờ’… là đứa trẻ này nữa.”
Giong Lam Hân nghẹn ngào, nước mắt chảy ra.
Lục Hạo Thành không nói gì, lẳng lặng ở cạnh cô.
Qua hồi lâu, Lam Hân cũng không thầy mở mắt, hình như đã ngủ say, Lục Hạo Thành hoảng sợ, gọi bác sĩ tới kiểm tra thêm một lần, bác sĩ nói cô vừa mới tỉnh lại, thân thể còn Suy yếu nên đã ngủ thiếp đi.
Sau khi ngủ một giấc tinh thần sẽ khá hơn rât nhiêu.
Lục Hạo Thành nghe được lời bác sĩ, lúc này mới cảm thây yên tâm hơn.
Tin tức Lam Hân tỉnh lại, Lục Hạo Thành cũng không thông báo sớm mọi người.
Ngay cả Lâm Mộng Nghỉ ở bên phòng bệnh bên cạnh anh cũng chưa thông báo, sợ sau khi Lam Hân biết bà nội gặp chuyện không may, đáy lòng lại càng thêm khó chịu.
Sau đêm này,tất cả dây nhơ chẳng chịt của máy móc trên người Lam Hân đều được lây ra, anh nhẹ nhàng lau người cho Lam Hân lúc cô đang ngủ mê man, ôm lấy cô đi vào giắc ngủ, một đêm này, là đêm ngủ an tâm nhất của anh từ khi Lam Hân gặp chuyện không may tới nay.
Hai người ngủ thẳng tới giữa trưa, Lam Hân bị cơn đói làm tỉnh.
Vừa mở to mát, đập thẳng vào mắt là khuôn mặt đẹp trai phóng đại của ai đó, so với trước kia thì trông anh gây hơn rất nhiều, cũng hốc hác tiều tụy hơn.
Lam Hân cử động ngón tay, cảm giác So với ngày hôm qua thì có sức lực hơn, tuy nhiên động tác vẫn rất chậm chạp.
Đôi tay mảnh khảnh của cô chậm rãi vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt anh, thật sự là gây đi rất nhiều so với trước đây, hơn sáu tháng qua, anh hẳn là rất lo lắng cho cồ, cô có thể thường xuyên nghe thấy giọng nói đau đớn của anh, giỗng như là một giấc mơ, nhưng lại chần thật đến vậy.
Cô rất muốn mở to mắt nhìn xem, nhưng cho dù có cố Sức như thế nào, cô cũng không thể mở mắt ra được, cũng không thê mở miệng nói chuyện được.
Đôi khi nghe được anh rât đau khô, cô cũng cảm giác bản thân mình muôn khóc theo, nhưng lại không có cách nào cùng anh nói qua một câu.
Lục Hạo Thành đột nhiên choàng mở mắt, bắt được bàn tay nhỏ bé không an phận của cô, nhìn cô cười dịu dàng.
Lam Hân hơi sửng sốt, sắc mặt ửng đỏ, nhưng cũng không dòi mắt, nhìn anh với dáng vẻ tủi thân “Em đói bụng!”
Lục Hạo Thành nghe vậy liền vội vàng đứng lên, cầm lấy di động trên bàn, nhìn thoáng qua thời gian, đã sắp đến 12 giờ trưa rồi.
Anh chưa bao giờ ngủ thẳng đến giờ này, đêm qua là một (đêm không mộng mịi.
Đôi mắt đen đầy cảm kích nhìn thoáng qua cô.
Lam Lam, cám ơn em đã tỉnh lại, lại có thể ở bên cạnh anh lần nữa.
Nhìn thây cô cười, anh vân hoảng hốt như mình đang năm mo, cô đã tỉnh lại, anh vẫn cảm giác thật mông lung, không thể tin được.
Anh cúi đầu, nặng nê mà hôn một chút lên cánh môi cô, cảm giác được hơi âm của cô truyện tới, anh mới dám tin tưởng cô thật sự đã tỉnh lại.
Anh thâp giọng nói: “Lam Lam, em đợi một chút nhé, anh lập tức gọi điện thoại bảo bọn họ mang món cháo mà em thích qua đây.”
“Vâng!”
Lam Hân cười nhẹ, nhìn qua anh cười dịu dàng, tâm trạng cô cũng.
rất tốt, vừa ngủ xong một giâc dài, cảm thầy toàn thân đã khôi phục được không ít..