Lục Hạo Thành kích động nhìn vào vị bác sĩ chính: “Bác sĩ, mau, bà xã của tôi đã tỉnh lại, mau qua nhìn xem.”
Vị bác sĩ kia vừa thấy, cũng kinh hỉ gật gật đầu, “Giám đốc Lục, trước tiểmh HO ” “Không cần, tôi sẽ ở lại chỗ này theo dõi, sẽ không quây rây mọi người.”
Lục Hạo Thành cự tuyệt nói, hiện tại Lam Lam đã tỉnh lại, trước hết phải làm một cuộc kiêm tra toàn diện, tuy rằng anh điên cuông: muôn ôm cô, nhưng anh vẫn có nhịn xuông tâm trạng xúc động, chỉ cần cô khỏe mạnh, sau này giờ khắc nào anh cũng có thể ôm cô.
Nhóm bác sĩ kích động làm kiêm tra toàn thân cho Lam Hân, sau khi làm xong, bác sĩ cười với vẻ mặt vui mừng nhìn Lục Hạo Thành: “Giám đốc Lục, chúc mừng chúc mừng, phu nhân đã khôi phục tốt lắm, chỉ có hai chân vẫn giitE tiện đi lại được, trước tiên cứ ngồi xe lăn một khoảng thời gian đã, sau khi chậm rãi bình phục.
thì tập đi lại, thân thể sẽ khôi phục tốt hơn.”
“Được! Cám ơn bác sĩ!”
Lục Hạo Thành kích động nhìn bà xã nhà mình đang được nhóm bác sĩ, y ta vây quanh.
Cô gặp chuyện không may, cũng giông như bất đầu từ một giâc mơ, từ trong mơ tỉnh lại, hóa ra, tât cả mọi chuyện anh đều có linh cảm trước.
Lam Hân được rút ống dẫn tiểu ra, toàn thân cảm giác thoải mái hơn không ít.
Sau khi nhóm bác sĩ rời khỏi, Lục Hạo Thành mới kích động tiên lên phía trước, ngồi xuống bền canh cô, ngón tay thon dài, nhẹ nhàng vuốt ve trên khuôn mặt Lam Hân, mạng vẻ mặt đau lòng: “Vốn đã gây rôi, hiện tại càng gây hơn.”
Lam Hân nghe lời này của anh, cũng không đáp lời, có cho cô ăn thịt rồng cũng không béo lên nỗi “Em da Ngủ bao lâu?”
Cô vừa mở miệng nói chuyện, giọng nói khàn khàn cũng khiên bản thân giật nảy mình.
Giọng của cô bị làm sao vậy?
Lục Hạo Thành dịu dàng nhìn cô, “Lam Lam, em đã ngủ gân bảy tháng rôi..
May mắn thay, cô vẫn nhớ rõ anh, vừa mở miệng đã gọi tên anh, khoảnh khác kia anh thật sự đã rất hạnh phúc, cô gái của anh vẫn chưa hề quên anh.
Lam Hân giật mình, trong đầu đột nhiên nghì tới cái gì?
Cô muốn đưa tay xuống kiểm tra, nhưng tay chân lại không có sức lực, đáy lòng cô trào ra một cỗ bỉ thương, “Con….con của chúng ta đâu rồi?”
Tay Lục Hạo Thành đang vuốt ve mặt cô hơi khựng, lại một chút, anh cắn chặt răng, thắp giọng nói: “Lam Lam, chờ sau khi em điều trị thật tốt, con vẫn có thể có lại được.”
“Cho nên anh nói, con của em mắt rồi sao?”
Lam Hân hít vào một hơi, trong lòng tràn đầy thống khổ.
Lục Hạo Thành nhìn thấy cô khổ sở, đáy lòng đau xót, gật gật đầu.
Lam Hân thống khổ nhắm mắt lại, đã chờ mong cục cưng được sinh ra biết bao nhiêu, nhưng lại không nghĩ đến, bởi vì một chuyện ngoài ý muôn, con lại rời bỏ chính mình.
Nghĩ lại những chuyện trước khi xảy ra tai nạn, lòng Lam Hân tràn ngập phẫn nộ, “Chết tiệt,Tần Ninh Trăn.”
Lam Hân căm thù mắng một câu.
Lục Hạo Thành biệt đáy lòng cô rât khó chịu, anh đưa tay nhẹ nhành xoa trán cô, anh cũng rất ‘khó chịu, khoảnh khắc biết cô mạng thai, tâm trạng anh kích động biệt bao nhiêu, mênh mông giống như biển rộng vậy.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, tất cả hạnh phúc lại hóa thành hư ảo.
“Lam Lam, Tân Ninh Trăn đã phải chịu hình phạt mà bà ta đáng được nhận, Địch Diệp cũng bị kêt án tù chung thân..