“Đáng chết!” Lục Hạo Thành giận dữ mắng một tiếng, chạy về phía bãi đậu Xe.
Mà Âu Cảnh Nghiêu theo sát phía sau.
Tân Ninh Trân đi tới trước mặt Lam Hân, từ trên cao nhìn cô, “Lam Hân, hiện tại cô cũng chết rõ ràng, điều này không thê trách tôi, chỉ có thể trách chính cô vận khí không tốt.
Toàn thân Lam Hân là máu, nhãn cầu tràn ngập tơ máu đỏ, thần trí dần dần mợ hỗ, khóe mắt cô chảy ra nước mắt, trong đầu hiện lên khuôn mặt tươi cười của ba đứa nhỏ, cũng như ý cười sủng nịch của Lục Hạo Thành.
” Sau khi mơ hồ nói xong ba chữ, Lam Hân hoàn toàn lâm vào bóng tôi.
Tần Ninh Trân nhìn, lạnh lùng cười, nhẫn tâm, lập tức xoay người trở về.
Trác Diệp nói, “A Trăn, em yên tâm, camera nơi này đều đã tắt, sẽ không có người nhìn thấy chuyện chúng ta làm hôm nay đâu.
“
Tần Ninh Trân thần sắc vô cùng nghiêm túc nhìn hắn hỏi: “A Diệp, anh chắc chắn camera xung quanh đều tắt sao? “
Chỉ cần có một chút sơ suất, bọn họ đều sẽ ngôi nhà lao, vĩnh viễn không có khả năng trở mình.
Trước kia bà ta cũng muốn giết Lục Hạo Thành, nhưng chưa từng lưu lại cái gì, lúc này bà ta cũng hy vọng sẽ không lưu lại một chút gì cả.
Trác Diệp trịnh trọng gật đầu: “A Trân, anh sẽ đi xác nhận một chút, em không cần lo lắng, em đi gặp khách hàng trước, anh bây giờ liên rời đi.”
Hiện tại hai người bọn họ không thể tách rời nhau nữa.
Tần Ninh Trân gật một chút, bảo Trác Diệp lái xe rời đi, bà ta như không có chuyện gì đi lên lầu gặp khách hàng.
Có lẽ là chuyện xấu làm nhiều, giờ khắc này tâm tình bà ta rất bình tĩnh.
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, người ngôi tù nhất định là một nhà bôn người bà ta, chuyện như vậy bà ta tuyệt đôi sẽ không cho phép xảy ra, bà ta thống khổ sông nhiều năm như Vậy, chờ nhiều năm như vậy, chính là vì cuộc sông vô ưu phú quý.
Lục Hạo Thành và Âu Cảnh Nghiêu từ một lối ra khác đi ra, vừa lúc cùng Tần Ninh Trân xen kẽ.
Hai người lên xe, Âu Cảnh Nghiêu lái xe, lập tức đi ra ngoài.
Ni Lục Hạo Thành, cả người vẫn run rẫy, thậm chí toàn thân đồ mồ hôi lạnh, lòng bàn tay lạnh như băng, cả người tựa như bị đánh vào địa ngục vậy.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn trạng thái của anh thật sự rât kém, cũng vô cùng lo lắng.
Anh vừa rồi ở trong điện thoại, rốt cuộc nghe được cái gì mới có thê sợ hãi như vậy?
“A Thành, anh bình tĩnh một chút.”
Anh ây nhắc nhở.
Lục Hạo Thành vẫn run rấy toàn thân, anh cảm thấy trái tim mình giông như: bị người ta chém ra, đau đên nỗi anh không thể chịu nồi.
“Cảnh Nghiêu, Lam Lam xảy ra chuyện rồi, cô ấy nhất định đã xảy ra chuyện, tôi nên đi đâu tìm cô ây?”
Thanh âm của anh khàn khàn khô khốc, mang theo một nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có.
Âu Cảnh Nghiêu lúc này một cước phanh xuống, ánh mắt khiếp sợ không thê tin nhìn về phía trước.
Lục Hạo Thành cả người nặng nê đi về phía trước nghiêng người một chút, trán thiếu chút nữa đụng vào kính chắn gió.
“A, A…… Thành, Lam Lam.” Âu Cảnh Nghiêu miệng không rõ, thanh âm run rầy, chưa từng sợ hãi, giờ phút này bị một loại sợ hãi bao phủ thật sâu.
Lục Hạo Thành nhìn cô gái nằm trong vũng máu, đồng tử kịch liệt co rúm lại, cả người run rầy càng lợi hại hơn, anh mở cửa xe, nhưng dưới chân mêm nhữn, cả người ngã xuống đắt, sức lực toàn thân tựa như bị hút khô.
” anh xé tim đau đớn kêu lên một tiếng, dùng hết sức lực toàn thân đứng dậy chạy tới.
Nửa quỳ trong vũng máu, ôm lấy thân thê mềm mại của Lam Hân, nhìn khuôn mặt nhỏ bé thanh lệ, mặt đầy máu, toàn thân trên dưới đều là máu.
Lục Hạo Thành cả người giống nhự rơi xuông địa ngục, ôm cô không hề có sức lực, anh cảm giác cả thê giới của mình đều sụp đồ..