Trên cánh môi đỏ tươi của Hạ Thù tràn ngập ý cười hạnh phúc.
Lam Hân mở hộp quà cho cô ấy, Có thể nhìn thầy nửa trên tinh tế của chiếc váy cưới.
“Cô Hạ, đây là váy cưới mà hai người chúng ta lúc trước xem trọng, theo như tôi biết, cô Bùi đã mua chuộc được nhà thiết kế của bộ phận chúng tôi, có thê xin cô Hạ trước khi kết hôn, đừng nói cho bắt cứ ai phong cách váy cưới này không.”
Đây là yêu cầu duy nhát của cô, mục đích của Bùi Dao Thanh là hủy hoại co.
Tuy nhiên, cô sẽ không đề cô ta thành công.
Hạ Thù nhìn váy cưới, ngón tay xinh đẹp, nhẹ nhàng ‘ vuốt ve chiếc váy cưới cách một tầng túi trong suôt, gật đầu cười cười: “Lạm tổng giám đốc, tôi hiểu ý của cô rồi.
Lam Hân cười nói:.
Cám ơn cô Hạ, có những lời này của cô, tôi liền yên tâm nôi.
“
Hạ Thù cười nói: “Lam tổng giám đốc, váy cưới tôi rất thích, cảm ơn cô đã vì tôi mà bận tâm, tôi sẽ lập tức bảo trợ lý của tôi thanh toán sô tiên còn lại cho cô.
Ánh mắt cô ấy mỉm cười nhìn Lam Hân, nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
Lam Hân cười nói: “cô Hạ, không cần gập gáp.
‘ Lam Hân lại từ bên cạnh lấy ra một cái khay giây rất đẹp, đặt lên bàn, nhìn Hạ Thù: “cô Hạ, đây là lễ phục đặc biệt của tôi thiết kế dành cho cô, cô Hạ rất thích hợp với màu đỏ kinh diễm, chiếc váy này, là lời chúc phúc của tôi muôn nói với cô, cô Hạ nhất định sẽ rất hạnh phúc.
“
IIC}U Hạ Thù vui vẻ nhìn món quà ngoài ý muốn này.
Lam Hân nhìn cô ấy vui vẻ như vậy, cô cũng rất vui vẻ, thiết kế của CÔ có thể làm cho người khác cảm thấy hạnh phúc, đây là thành công lớn nhất.
Hạ Thù có chút vội vàng mở lễ phục ra.
Chiếc váy là váy đuôi cá, váy kiểu đuôi cá có yêu câu rất cao về vóc dáng người, từ nửa người trên đến dưới thắt lưng, hoàn toàn là ôm sát người, đuôi váy mềm mại bên dưới làm cho người ta có cảm giác rất khí phách.
Hạ Thù nhìn bộ lễ phục này, sắp cảm động đến rơi nước mắt.
“Lam tông giám đốc, làm cho cô bận tâm nôi, tôi thật sự rất thích chiếc váy này, thiên hạ này, phong cách độc đáo này, là món quà duy nhất đó.”
Lam Hân cười gật đầu: “cô Hạ, tất cả thiết kế của tôi đều dùng cảm hứ ng của mình và sở thích của chủ nhân mà đền, chiếc váy này quả thật là món quà duy nhật, sẽ không có ai trùng với cô Hạ đâu.
“
Cô ấy nhìn rất hạnh phúc, mà cô, cũng muôn chúc phúc cho cô ây, vì vậy cô đã làm chiệc váy này cho cô ây, cũng cảm ơn cô ây, trở thành khách hàng riêng đầu tiên của cô.
Hạ Thù cần thận đem lễ phục đặt vào trong hộp quà, vẻ mặt cảm kích cười nhìn Lam Hân, “Lam tổng giám đốc, tâm ý của cô tôi nhận được rồi, cô là một cô gái lương thiện, sau này nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Đều nói hạnh phúc có thể truyền lại cho người khác, tôi và chồng tương lai của tôi rất yêu nhau, tôi cũng hy vọng sau này cô sẽ hạnh phúc hơn.”
” Cảm ơn cô Hạ.”
Cuộc sống tốt đẹp nên được lấp đầy với những kỳ vọng, niêm vui và lòng biết ơn.
Lam Hân cùng Hạ Thù tán gẫu một hồi lâu, Hạ Thù mới để cho cô ròi đỉ.
Lam Hân cũng nhìn ra được, Hạ Thù rất thích cô, mà cô, cũng biết cô Hạ Thù kén chọn bao nhiêu, lễ phục cùng váy cưới, cô ây không nói một câu không hài lòng nào, điêu này làm cho Lam Hân tựa như ăn một viên thuốc định tâm vui vẻ.
Lam Hân trực tiếp đi thang máy đến tầng một để lấy xe.
Vừa mới xoay quanh góc, cô liền nhìn thây một nam một nữ ôm nhau tựa vào xe hôn.
Sắc mặt Lam Hân hơi ửng hồng, trong lòng đang suy nghĩ mình làm sao có thê đụng phải loại chuyện này, lại lœ đãng ngắng đầu nhìn thoáng qua, liệc mặt một cái, làm cho cô kinh hãi một cái, đồng tử cũng hơi rụt lại, là cô hoa mắt sao?
Hình như cô nhìn thấy Tần Ninh Trân.
Lam Hiân hợi nghiêng người, tránh khỏi tầm mắt của hai người, nhìn hai người nóng bỏng hôn, lúc này đây cô không nhìn lâm, người này, đích thật là Tần Ninh Trân.
Lam Hân tận lực nhẹ nhàng động tác của mình, cần thận lấy điện thoại ra, chụp hai người ôm nhau lại.
Tần Ninh Trân ở bên ngoài còn có người đàn ông khác, điều này làm cho cô kinh hãi.
“A Diệp, anh thật xấu.”.