Đạo diễn Vương mang vẻ mặt cầu xin nhìn qua đôi phương, tên này CÓ muôn ổi xuông địa ngục, thì cứ đi một mình đi, cũng đừng mang theo hắn chú Đặc biệt là hắn vẫn còn chưa cưới vợ nữa đâu Kiếm tiền không chỉ để có được một cuộc sông chất lượng tốt hơn, đương nhiên tiền lại được kiêm từ tay của những người giàu có, người như Lục Hạo Thành mà có thê đồng ý chịu hợp tác thì hắn sẽ sớm được thăng chức, gặt hái được thành công nhanh Chư ôi vô cùng đau khô thôi.
Hiện giờ, hắn thật là mắt mù rồi, trước mắt là Nhạc Cần Nghiên, là người mà Lục Hạo Thành quen biết, hơn nữa nhìn qua đã thấy quan hệ của bà xã nhà Lục Hạo Thành và Nhạc Cần Nghiên lại vô cùng tốt.
“Lục.
…..
Giám đốc Lục, cậu ta ung I rượu, anh cũng đừng cùng anh ta chấp nhặt nhé.”
Đạo diễn Vương trưng ra khuôn mặt tươi cười, ánh mắt chạm đến cái nhìn lạnh như băng kia của Lục Hạo – Thành, cả người hắn cũng run rây một chút, cúi đầu không dám ngước mắt lên nhìn Lục Hạo Thành.
Uống rượu 2?”
Lục Hạo Thành vô cùng ang theo lửa giận không Cả người đạo diễn Vương đều lui về phía sau vài bước, nhưng mà Trần Học Mẫn giờ đã say đên bắt tỉnh nhân sự, trông toàn thân hắn đều mơ’ mơ hô hồ.
Lúc này, tên kia lại lắc la lắc lư, không sợ chết mà đi hướng tới bên cạnh Lam Hân.
Đạo diễn Vương vừa thây, chuyện đã như vậy, cũng không có cánh nào có thê cứu được Trần Học Mẫn nữa, dưới loại tình huống này, có thê bảo vệ bản thân mình an toàn đã rất tốt rôi.
Hắn vội vàng nhìn qua Nhạc Cần Nghiên, “Nhạc tiểu thư, tôi đã quyết định rồi, sẽ đề cho Bành tiểu thư đảm nhiệm vị trí nữ chính trong bộ phim lần này, ngày mai còn phải phiên toái._ cô đến công ty tôi một chuyên, chúng ta cùng ký kêt hợp đồng luôn,, cũng xin phiên cô đánh tiêng qua với giám đốc Mộc một chút, mọi chuyện hôm nay đều: do lỗi của chúng tôi, buổi tối ngày mai tôi nhất định sẽ tự mình đi qua công ty giải trí Hoa Chúng cho giám đốc Mộc một lời giải thích.’ Nhạc Cân Nghiên trầm giọng nói: “Tôi không quen biệt anh ta.”
Đạo diễn Vương: “…..
Chăng lẽ vừa rồi mắt hăn bị mù, nên nhận nhằm rồi chắc?
Hắn rõ ràng nhìn thấy Mộc Tử Hoành như là hận không thê đem Nhạc Cần Nghiên xâm nhập vào xương tủy của mình vậy, hiện tại Nhạc Cân Nghiên 7: Tôi vô cùng đau khổ lại nói là không quen biết, hắn hơi hơi sửng sột, nhưng rõ ràng do bản thân hắn đắc tội với Nhạc Cần Nghiên nên Mộc Tử Hoành mới thu hồi khoản đầu tư mà.
Bành Ngụy nói: “Chị Nghiên, em nghĩ hay là thôi đi, dù nhận được vai diễn thích hợp với mình đến đâu, nhưng phải làm việc với kiểu người này, em cũng không thê diễn tốt được.”
Nhân phẩm là một vấn đề rất máu chốt, cô nàng thật sự hy vọng có thể được hợp tác với một vị đạo diễn tính cách tốt giống như người đại diện là chị Nghiên, mà không phải nhìn thấy có tài nguyên, mà không quan tâm bát cứ thứ gì lao vào, cuôi cùng HgGƯỜI hối hận cũng chỉ có thể là chính bản thân mà thôi, điều này cô cũng rất rõ ràng.
Nhạc Cân Nghiên vừa nghe vậy, cười gật gật đầu, “Bành Ngụy, cô đã nghĩ được vậy thì tôt lắm, chúng ta sẽ lại đi tìm tài nguyên khác.”
Hiện tại tài nguyên cũng rât khó tìm, kịch bản tốt lại càng khó tìm, nhưng mà cũng phải có một sô đạo diên đáng tin cậy.
“Vâng! Chị Nghiên, chị đã vắt vả rồi.”
Bành Ngụy cười nói, dù sao, hiện tại cô cũng đã có một vai diễn, chỉ cân cô hoàn thành tốt vai diễn này, khán giả sẽ có thể nhìn thấy cô dưới ông kính máy quay.
Nhạc Cần Nghiên cười cười: “Được, cô cùng Lý Giai đi trước đi, tôi sẽ đi VỆ cùng với bạn của mình.”
“Vâng, Chị Nghiên.”
Sau khi Lý Giai cùng Bành Ngụy rời đi, gương mặt đạo diễn Vương xám như tro tản nhìn về phía Nhạc Cần Nghiên.
Mọi chuyện đêm nay đều là do bản thân hắn bắt đầu trước.
Hắn nhìn vào Nhạc Cần Nghiên cư nói: “Nhạc tiểu thư, nếu có nghĩ n thông suốt, thì lúc nào cũng có thê gọi điện thoại lại cho tôi, tôi xin đi trước một bước.
Nhạc Cần Nghiên khẽ lắc đầu, “Đạo diễn Vương, không cân lo lắng đến chuyện đó, chuyện gì mà tôi đã quyết định thì sẽ không bao giò thay đổi, tôi vồn nghĩ rằng, nêu nghệ sĩ của công ty tôi được nhân vai nữ thứ thì tôi cũng có thể đầu tư một triệu, như: ng.
mà, hình như: đạo diễn Vương có vẻ cũng không thích hợp tác với bên chúng tôi cho lắm.”.