Nhạc Cần Nghiên lắng lặng nhìn _ anh, anh đã thay đổi rôi, đã thay đổi rất nhiều, Mộc Tử Hoành trước kia sẽ không có ánh mắt thâm trầm như Vậy, vẻ mặt lạnh như băng thế kia, anh sẽ luôn chuyện trò vui vẻ, cử chỉ và lời nói đều hài hước khôi hài, khuôn mặt điển trai kia sẽ luôn treo nụ cười nở rộ như gió xuân.
Anh của hiện tại…… Nhạc Cân – Nghiên năm chặt hai tay thành quyên, đâu quả tim cảm giác đau đón bén nhọn.
Mộc Tử Hoành làm ra động tác như Vậy, đối với đạo diễn Vương mà nói, còn nhục nhã hắn hon là dùng lời nói.
Hắn tức giận đến mức nồi hẳn gân xanh trên trán, căm tức nhìn Mộc Tử Hoành.
Anh chính là ngại hắn bản thỉu.
Hama Trong cái giới giải trí lộn xộn này, còn chưa từng có người nào dám đôi xử với hắn như vậy.
“Giám độc Mộc, kê tiệp bên chúng tôi sẽ có hợp tác với quý công ty của anh, chỉ sợ phần.
hợp tác của chúng ta trong lúc đó sẽ……
“Không cần anh phải nói, tôi cũng sẽ rút về tất cả các khoản đầu tư, về phần nghệ sĩ công ty của chúng tôi, _ cÓ bao nhiêu tài nguyên, cũng không thiếu chút tài nguyên này của anh đâu.”
Mộc Tử Hoành không chút để ý cắt ngang lời đạo diễn Vương vừa nói.
hai mắt của Đạo diễn Vương co rút lại, vn tưởng răng: ử Hoành sẽ đề tâm đên chuyện hợp tác lần này mà dừng chuyện xen vào việc của người khác, tuy nhiên anh lại chủ động rút lại phân tài chính đầu từ, khoản đầu tư: tới hàng triệu ở thành phố Giang, cũng không phải lúc nào cũng sẽ có người tình nguyện đầu tư vào.
Một câu nói của Mộc Tử Hoành lúc này quyết định sự sống c hết của hẳn.
Hơn nữa công ty giải trí Hoa Chúng cũng có mây nghệ sĩ tham gia vào bộ phim lần này của hắn trong đó còn có một nam diễn viên chính, nửa năm nay vẫn luôn đứng đầu về lưu lượng người quan tâm.
Có người này diễn vai chính, lượt người quan tâm cao cộng thêm kịch bản phim hay, chắc chắn tỉ suất người xem sẽ vượt qua ngoài sức tưởng tượng của hắn.
“Không không không, giám đốc Mộc, tôi cũng không phải có ý này, anh – ngàn vạn lần đừng tức giận, hay đê trong lòng, tôi thật sự không có ý nay › diễn Vương lúc này đã tỉnh rượu a, muôn tiền lên kéo tay Ï h, bỗng nhiên, lại nghĩ Mộc Tử Hoành rât ghét bỏ, hắn liền nhanh chóng thu tay mình vê.
Mộc Tử Hoành lại không thèm nhìn đối phương, mà chỉ cúi thấp đầu “n8 nhìn Nhạc Cần Nghiên, nhìn thầy góc nghiêng thần thánh của cô, lúc này, cô đang dự vào lòng anh, Chư cảm giác mong nhớ đã lâu này, anh nguyện đắm chìm đến thịt nát xương tan.
Anh vẫn luôn muốn ôm cô vào lòng một lần, nhìn cô vùi đầu vào công việc, liều mạng chạy đi xã giao, ở thời điểm đó, anh rất muôn ra mặt, muốn trở thành bờ vai vững chãi đề cô có thê dựa vào, muốn là nơi trú ân âm áp, che mưa chắn gió của cô.Nhưng mà hiện tại, anh chỉ có thể âm thâm đứng sau bảo vệ cô thật tốt Mộc Tử Hoành hơi cúi đầu, hít hà một hơi thật sâu hơi thở quen thuộc, độc nhất vô nhị chỉ thuộc về cô, anh buộc chính mình phải rời cô.
ÁN] h chậm rãi ngôi xuống, lại quên: chính mình lúc này có một chân đã không thể dùng lực, lảo đảo một chút, thiếu chút nữa đã ngã sắp xuông Bỗng nhiên có một cánh tay mạnh mẽ bât ngờ đỡ lây anh Nhạc Cần Nghiên quay đâu lại xem, lại nhìn thấy Lục Hạo Thành đang _ giúp đỡ Mộc Tử Hoành chậm rãi ngôi xuông.
Lam Hân cũng đi theo phía sau.
Lam Hân lo lắng Nhạc Cần Nghiên, biết Nhạc Cần Nghiên ở trong này ăn bữa cơm xã giao, mãi vẫn không thấy Nhạc Cần Nghiên trở vê, Lam Hân rât lo lẵng cho nên cả hai vợ chồng cô cùng đến đón Nhạc Cần Nghiên.
“Không cỏ việc gì chứ?”
Lục Hạo Thành nhìn về phía Mộc Tử Hoành hỏi.
Mộc Tử Hoành trầm giọng nói: “Tôi không sao, những.
chuyện tiếp theo thì giao cho cậu xử lý.”
Mộc Tử Hoành nhìn thoáng qua Nhạc Cần Nghiên cũng đang nhìn anh, khóe môi mắp máy một chút, đáy mắt ần nhẫn kia của cô tràn đây tình yêu, đêm nay có thê được gặp cô như thế này, còn được ôm cô vào lòng, anh đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi, anh chậm rãi dời đi ánh mắt, mặt không chút cảm xúc mà khởi động xe lăn rời đi.
A Thành đã tới đây, Nghiên Nghiên sẽ không có việc gì nữa.
.
Chap mới luôn có tại — TR ÙMtruуện.
me —
“MIộC ‘LÚ IOaII.
” Nhạc Cần Nghiên gọi một tiếng.
Bóng lưng của Mộc Tử Hoành chọt run rây, nhưng không l hề có ý định dừng lại, xe lăn vẫn về phía Âu Cảnh Ng hiệu cùng Tô Cảnh Minh mà đi tới..