Nhạc Cân Nghiên là một người phụ nữ có địa vị rất cao trong giới, chưa từng có người đàn ông nào chinh phục được cô, từ sau khi biết cô đã đến thành phố Giang phát triển, hắn liền ngóng trông Nhạc Cần Nghiên có thê cùng hẳn hợp tác, tuy nhiên việc muôn cùng hăn hợp tác, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy Phải trả giá một chút quy tặc ngầm, thì mới có thê phát triên tốt hơn ở nơi đây.
Vấn đề là người phụ nữ Nhạc Cân Nghiên này lại không biệt phân biệt tốt xấu, lại dám công khai ra tay đánh hắn ở chốn đông người như vậy.
Điêu này làm cho tôn nghiêm của một tên đàn ông như hãn bị sụp đô, quả thực hẳn đã trở thành trò cười của toàn bộ làng giải trí.
“Nhạc Cần Nghiên, người phụ nữ như cô, „ đúng là không biệt phân biệt tốt xấu.”
Hắn phẫn nộ.
giơ tay lên, muốn hướng một cái tát đánh lại vào mặt Nhạc Cân Nghiên.
Nhạc Cần Nghiên vốn dĩ muốn tránh đi, nhưng thân thê con chưa kịp di chuyên, tay của đạo diễn Vương đã bị một bàn tay vươn từ phía sau cô chặn lại.
Nhạc Cần Nghiên kinh ngạc quay đầu nhìn lại xem phía sau là ai, chỉ thây Mộc Tử t† loài đang đứng trên mặt đất bằng một chân.
Cúi người vê hướng cô, sức nặng của nửa người trước đều dựa hẳn Vào cô Mùi hương quen thuộc mà đã đánh mắt từ lâu khiến cho ánh mắt Nhạc Cần Nghiên dán chặt vào Mộc Tử Hoành thật sâu, đáy lòng như nỗi lên con bão quét, giờ khắc này, cô lại có thê cảm nhận được vòng ôm âm áp luôn mang lại cảm giác an toàn như trước đây.
Thật rất muốn…….
thật sự rất muốn dựa vào người anh, cảm giác âm áp anh mang lại khiến cô gần như nghiện rồi.
Mà sao anh lại xuất hiện ở nơi này?
Và cảnh tượng chật vật đáng xấu hỗ của cô cũng đều bị anh thây được Ánh mắt Mộc Tử Hoành lúc c này lại lạnh như băng nhìn về phía đạo diễn y Ề giải trí Hoa Chúng, giới giải trí đều có iải trí Hoa Chúng hiện s c Tử Hoành tiêp quản, có ộ Í äc, được sự hậu thuẫn của tập đoàn Lục Thị lớn nhất thành phô Giang, ông chủ đứng phía ty này là Lục Hạo Thành › đê cập tới,mọi người nghe ›ũng đều thay đôi sắc mặt.
Mà Mộc Tử Hoành cho dù vẫn phải ngôi trên xe lăn, thủ đoạn của anh vẫn mạnh mẽ vang dội như trước, có khả năng phán đoán rất tốt, cũng giống hệt như tác phong làm việc của Lục Hạo Thành, từ sau khi chân anh bị thương, cả người trở nên trầm ỗn lạnh lùng, ở trong mắt mọi người vận là một nhân vật có tầm ảnh hưởng rất lớn.
Đạo diễn Vương vừa thấy người tới là Mộc Tử Hoành, lửa giận nơi đáy lòng lại xông lên, như ng vẫn nở nụ cười xã giao hỏi: “Giám đốc Mộc, sao anh lại có mặt ở chỗ này?”
Hơn nữa, chuyện vừa xảy ra, đối phương có ý muôn xen vào sao?
Thật sự chỉ vì một người đại diện nhỏ bé mà thay mặt đứng ra luôn sao?
Tuy rằng hắn so ra thì thu kém Mộc Từ, Hoành vừa có tiền vừa có thê, nhưng ở trong giới giải trí hắn cũng là một người có danh tiêng, danh dự tôt, rất nhiều người ở các công ty giải trí khác cũng không dám đắc tội hãn.
Giọng điệu Mộc Tử Hoành lạnh nhạt, “Đạo diễn Vương, động tay động – chân với một người HH nữ yêu đuôi, chuyện này cũng không ra dáng đàn ông lăm đâu.”
” Đạo diễn Vương cười cười, “Giám độc Mộc, người phụ nữ này là loại không biết phận biệt tôt xấu, có việc muôn đến cầu xin tôi, vậy mà còn dám đánh tôi nữa, giám đốc Mộc à, loại phụ nữ như Nhạc Cân Nghiên này không đánh lại không được.”
Mộc Tử Hoành nhẹ nhàng ngân dài một tiếng, giọng điệu rất thản nhiên nhưng lại khiến tên đạo diễn Vương như nghe ra cả sự lạnh lẽo trên đỉnh núi tuyết.
Ánh mắt của Mộc Tử Hoành lúc này trở nên âm u hơn bao giờ hết, giống như có thê đẹm nhân: linh hồn đều hít vào đi, vẫn đây vào địa ngục bình thường Tuy răng anh đang cười, nhưng mà nụ cười kia lại khiên người nhìn vô cùng hoảng sợ, “Đạo diễn Vương, hở tí là động tay động chân với phụ nữ, phải chăng thói xâu này nên được đưa xuống địa ngục nhỉ?”
Giọng điệu trầm thấp thản nhiên, giống như từ địa ngục truyền đến.
Mọi người: “…...” tất cả đều thấy toàn thân lạnh buốt từ đầu tới chân, sống lưng cũng lạnh.
Đạo diễn Vương cười nói: “Giám đốc Mộc, anh đúng là hay nói giỡn nhỉ”
Mộc Tử Hoành bỏ tay hắn ra, lại rút khăn giấy ở bên cạnh ra, nhẹ nhàng tỉ mĩ lau sạch tay mình, cả quá trình, vẻ mặt anh không có gì biến đôi, vẻ bình tĩnh cùng khí chất tao nhã, tựa hồ như tạo cho mình một thế giới riêng..